Một chút nghĩ suy lưu lại ngày tôi và anh chia tay: Tình cảm bạn bè thuở ấu thơ, thời sinh viên khốn khó và tình yêu không môn đăng hộ đối. Anh là con một trong gia đình khá giả. Tôi là cô gái mồ côi, sống dựa vào bác họ. Hai đứa tôi khăng khít từ khi vào cấp II cho đến ngày tốt nghiệp đại học. Rồi anh du học, tôi đi làm, hai đứa hai nơi…
Lớp thời trung học của tôi vẫn họp mặt vào ngày 1-5 hằng năm. Lần họp năm nay, anh cũng có mặt. Bước vào điểm hẹn, tôi đang lóng ngóng tìm chỗ, bỗng nghe tiếng gọi: “Ê, Sim tím”. Tôi nghe giọng quen quen và… nghĩ đến anh - người đã đặt biệt danh này cho tôi vào cuối cấp III.
Bạn bè lâu ngày gặp, rôm rả chuyện trò cũng hết nửa ngày. Gần lúc chia tay, anh kể về bản thân. Ba mẹ anh đã mất ở nước ngoài. Năm sau, xong luận án tiến sĩ, anh sẽ về nước sống và làm việc. Vẫn giọng trầm ấm, anh kể về anh từ lúc ra đi, về những ký ức ngày xưa của thời đi học… Đến lúc ra về, anh nắm tay tôi cười bảo: “Mọi thứ để lại ngày sau rồi kể tiếp…”. Thế đấy! Anh và tôi vẫn điệp khúc giữa chừng… và một nửa của mỗi người vẫn còn ở tận đâu đâu!
Lũ bạn học cũng quen với “chuyện tình xưa cũ” của chúng tôi nên chẳng góp thêm lời nào. Chỉ nói nói, cười cười, chào nhau kèm theo lời hẹn ngày 1 - 5 năm sau gặp lại…
Bình luận (0)