xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Định mệnh cách 5 bước chân

Nguyễn Thị Trà (Lớp Phát thanh k30 Học viện Báo chí và Tuyên truyền)

Tớ nhớ đã từng đọc một câu chuyện như thế. Ngày ấy, chỉ cần 5 bước chân thôi tớ sẽ tới được gần cậu và biết đâu sẽ trở thành người con gái định mệnh của cuộc đời cậu.

Nhưng tớ đã không làm được. Ngày tiễn cậu ra sân bay tớ không thể nắm chặt tay cậu để nói rằng tớ sẽ đợi. Và khi cỗ máy khổng lồ bắt đầu cất cánh đưa cậu đến một nơi cách tớ nửa vòng trái đất tớ vẫn không thể nói “tớ yêu cậu, yêu thật lòng”.
 
Cậu còn nhớ không, 16 năm trước…
 
Có một cô nhóc đầu trọc lóc, mặt mũi lem luốc ngồi bắn bi một mình. Vì nhà nó nghèo lắm. Nó chẳng có những viên bi sặc sỡ như đám bạn. Những viên bi của nó đều nặn từ bùn đất. Nhưng chỉ được một lát, đất khô lại, nứt nẻ rồi vỡ ra. Nó lại phải nặn viên bi mới. Nên tất nhiên, dù thắng cũng chẳng có đứa bạn nào muốn lấy những viên bi như thế.
 
Rồi một ngày khá đẹp trời, một cậu nhóc xuất hiện. Qua hàng rào được che chắn là hàng dâm bụt với những bông hoa đỏ chót, cậu nhóc chăm chăm nhìn nó rồi cười toe hỏi: Cho tớ chơi với nhé!
 
Nó mừng lắm, vội vã gật đầu lia lịa. Mình quen nhau từ đấy. Sau này tớ mới biết bố mẹ cậu đều ra nước ngoài làm việc nên gửi cậu về ở với bà ngoại.
 
Có cậu, thế giới của tớ không còn cô độc nữa. Thời gian dần trôi, chúng mình đã cùng lớn lên. 12 năm chung lớp, chung trường. Những con đường, những hàng cây, quán ăn, cái bàn, ô cửa sổ… đâu đâu cũng ngập tràn kỷ niệm.
 
Đây là quán cô Ba béo ngay sát cổng trường, nơi lần đầu tiên tớ nhận được món quà ngày 8/3. Năm ấy, chúng mình đang học lớp 3. Hôm đó, cô bạn ngồi bên tặng thiệp mừng cho tất cả các bạn gái trong lớp, trừ tớ. Tớ cứ nghĩ rằng cô ấy quên nhưng không phải vậy.
 
Cô ấy nói với các bạn trong lớp, cô ấy không muốn tặng vì có tặng tớ cũng không có tiền mua thiệp tặng lại cô ấy. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tớ khóc trên lớp. Lúc đó, cậu chỉ im lặng. Rồi có tiếng trống ra chơi, cậu mím môi nắm chặt tay tớ dắt ra quán cô Ba béo. Cậu chọn cho tớ tấm thiệp đẹp nhất.

img

Đây là nhà xe, có cây ngô đồng ở phía trước tớ vẫn thường đợi cậu mỗi khi tan học. Đó là lần đầu tiên chúng mình giận nhau đến những ba tuần. Hồi ấy là vào lớp 7. Chỉ tại hồi ấy các bạn trong lớp cứ trêu chọc tớ với cậu yêu nhau. Các bạn gán ghép nhiều đến mức cô giáo chủ nhiệm cũng hiểu nhầm, gọi tớ ra nhắc nhở: “Các em đang tuổi ăn, tuổi học…”. Tớ năn nỉ nhờ cậu giải thích, cậu chỉ cười, đôi lúc còn hùa theo bảo hay là chúng mình yêu nhau.
 
Tớ chuyển sang ngồi bàn khác, không nói chuyện, không còn đợi cậu đạp xe song song mỗi lúc tan trường… Chiến tranh chỉ chấm dứt khi cậu tuyên bố: “Bọn tớ là hai thằng bạn, có gì phải sợ”. Tớ cười. Cả lớp cũng cười nghiêng ngả. Nhưng có một chuyện cậu không biết. Hồi ấy, tớ sợ thật không chỉ vì bị nhiều bạn trêu chọc, sợ cô giáo la, sợ bố mẹ biết mà còn sợ …một ngày tớ sẽ tin điều đó là sự thật, sẽ hy vọng.
 
Còn đây là ngã ba Bờ Hồ, cậu còn nhớ chứ. Đó là vào năm cuối lớp 12. Lúc này, chúng mình bắt đầu phải đối diện với những cuộc thi cam go hơn đánh dấu những bước ngoặt của cuộc đời. Tớ cũng tất bật với những công việc: rửa bát thuê, bán hàng để kiếm tiền ôn thi đại học.
 
Tối hôm ấy, tớ về muộn vì ông chủ hứa sẽ trả thêm tiền nếu giúp ông ấy dọn hàng. Tớ đã không nhìn thấy ánh mắt đen tối của người đàn ông còn hơn cả tuổi bố tớ. Tớ vùng chạy khỏi bàn tay dơ bẩn của ông ấy cho đến lúc mỏi mệt và ngã khụy.
 
Nghe tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, tớ hoảng sợ nhưng đôi chân đã không còn cảm giác.
 
- Là tớ! Đừng sợ!
 
Tớ òa khóc khi nhìn thấy cậu.
 
- Sao cậu biết tớ ở đây?
 
 - Vì tớ luôn bước theo cậu. Nói thật nhé, tớ thích cậu!
 
Trái tim tớ như ngừng đập. Tớ cũng muốn gật, muốn mỉm cười nói với cậu, tớ đồng ý, tớ cũng rất thích cậu. Tớ thừa lãng mạn để hằng đêm mơ về một chàng hoàng tử trong cổ tích nhưng cũng đủ lý trí và thực tế để hiểu rằng cổ tích mãi mãi chỉ là một giấc mơ. Cậu đã nói rằng cậu sẽ đi du học. Bố mẹ cậu muốn đón cậu sang Mỹ.
 
Cô nhóc ngày xưa nay nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, bắt đầu để tóc dài làm duyên... Vì ngày xưa có người bảo: “Cậu mà để tóc dài, cười nhiều hơn chắc là cũng xinh đấy”.
 
Nếu một ngày cậu trở lại, tớ sẽ không ngần ngại nói rằng tớ yêu cậu thật lòng.
Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo