Nhớ ngày ấy, thầy vừa là phó khoa Kỹ thuật cơ sở, vừa là giảng viên dạy cho tụi em những môn học ở học kỳ cuối và vừa là người nhận hướng dẫn đề tài tốt nghiệp cho em. Những lần gặp thầy ở văn phòng khoa là thầy lại cung cấp thêm thông tin, hướng dẫn cách thực hiện và đưa thêm tài liệu, giáo trình, sách tham khảo. Trong thời gian ấy, tuy có những khó khăn, những lúc chưa tìm được hướng đi thích hợp, chưa xác định được các bước tiếp theo nhưng em cũng phần nào yên tâm vì có sự hỗ trợ từ thầy. Những lần trao đổi cùng nhau ở trường và kể cả những lúc thầy dành thời gian cho em để hướng dẫn thêm tại nhà thầy dù lúc đó gia đình thầy đang có người bệnh nặng đã làm em có thêm động lực mà hoàn thành luận văn đúng thời gian quy định.
Em còn nhớ sáng hôm sau là ngày khoa tổ chức bảo vệ thì chiều hôm trước em đã đem tất cả những tài liệu thầy cho mượn đến gặp thầy để trả lại và cảm ơn thầy đã giúp đỡ. Trước thời điểm ấy, theo “truyền miệng” của nhiều bạn cùng khóa là nên có quà gởi cho người hướng dẫn trước khi bảo vệ. Em cũng “bắt chước” và đã gọi về quê xin thêm tiền của gia đình. Khi có tiền rồi, em đã ra sau Trung tâm Việt Đức vì nơi ấy vắng vẻ và bỏ vào phong bì 200 ngàn để gởi thầy khi gặp. Với em, số tiền ấy là một số tiền lớn và mục đích để em làm việc ấy chỉ để cảm ơn thầy vì đã tận tình giúp đỡ trong thời gian em làm luận văn.
Nhưng khi gặp thầy rồi, trao đổi với thầy xong, thầy cũng dặn dò cố gắng bình tĩnh, cố gắng bảo vệ cho tốt và đánh giá là cả hội đồng chứ thầy không thuộc hội đồng ấy thì em đã đưa phong bì chuẩn bị trước gởi thầy. Em còn nhớ, nét mặt của thầy lúc ấy rất bất ngờ và thầy đã kiên quyết từ chối. Thầy không la em nhưng những lời nói của thầy là nghiêm khắc và dứt khoát. Và thầy vẫn hy vọng khi em tốt nghiệp, có việc làm ổn định, có cơ hội thì thầy trò có thể gặp nhau. Lúc ấy, nếu có một món quà gởi đến thầy, thành tâm cảm ơn mà không vướng bận chuyện gì khác thì thầy sẽ nhận chứ giờ thì không.
Câu chuyện này, em vẫn thường kể lại với những lớp sinh viên đàn em mà em có cơ hội truyền đạt kiến thức cũng như các đồng nghiệp của em. Dù em vẫn theo dõi những thông tin về trường, biết thầy đã chuyển sang khoa Cơ khí (ĐH Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM) và vẫn tiếp tục công tác, lãnh đạo khoa nhưng em vẫn chưa một lần gặp trực tiếp thầy dù bây giờ em có thể mua được nhiều cái áo, nhiều món quà gởi đến thầy bằng chính số tiền em có được và chắc thầy cũng không còn khó xử với việc “trao tặng” này.
Những bài học thầy dạy, những lời thầy chỉ bảo, em hứa sẽ luôn khắc ghi và truyền dạy lại cho thế hệ đi sau. Em cũng phải dứt khoát hơn nữa để trong một tương lai gần có thể, em sẽ về thăm thầy. Cảm ơn thầy – Thầy Dương Đăng Danh của em.
Bình luận (0)