xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Thấy nón vành nghiêng nhớ dáng em hiền

Trần Thanh Sơn (Văn phòng Đảng ủy xã Tam Đại, Phú Ninh - Quảng Nam)

Một chiều hạ trắng nắng trải dài trên những hàng phượng xanh um, tán bằng lăng tím ngát, tôi chạy xe vòng Tam Kỳ để tìm cho mình cái cảm giác xôn xao của mười năm trước, cái tuổi học trò mực tím lá me.

Ở lứa chúng tôi ai trong đời cũng có một lần cắp sách đến trường để mai này khi bôn ba trên mọi nẻo đường đời với những lo toan, tính toán, gánh nặng áo cơm, chợt một chiều thấy cành phượng hồng rưng rưng trong nắng, trên giỏ xe của một tà áo dài nào thấp thoáng tôi chợt hiểu rằng mình đã đánh rơi tuổi ngọc rồi tốn công đi tìm trong khắc khoải, nhớ thương.
 
img
Minh họa từ internet
 
Trường Trần Cao Vân trên đường Nguyễn Du đã dời đến nơi khác và thay vào đó là một công trình đang xây dựng ngổn ngang gạch đá. Những hàng ghế đá mà bọn học trò tụm năm tụm bảy trao đổi bài sau những tiết kiểm tra giờ chỉ còn trong nỗi nhớ. Đâu rồi phòng học của lớp có vạt nắng mai chiếu vào cửa sổ. Cô Minh, cô Thanh, thầy Huyên giờ đã già hơn trước. Trong ký ức xanh rêu ấy vẫn còn đọng lại trong tôi giọng nói ấm áp ngày nào của cô với những lời bình văn mộc mạc, dễ nhớ và sâu sắc. "Bài thơ lục bát của anh" mà thầy Huyên đọc vẫn còn trong túi áo học trò mà chúng tôi chuyền tay nhau sau giờ giải lao. Bác bảo vệ già nghiêm khắc bây giờ ra sao rồi nhỉ?
 
Buổi học cuối cùng. Những nỗi buồn thoáng qua ánh mắt trong veo của tụi con gái, hai giọt pha lê long lanh sắp rơi xuống trang vở nếu cô chủ nhiệm lớp không vào. Bọn con trai tụi tôi buồn cách khác, lặng lẽ giấu vào trong.
 
Trong tôi ghế đá hàng cây, bỏ giờ trốn học, những trò chơi nghịch ngợm vẫn còn như mới hôm qua. Những giấc mơ hằng đêm thỉnh thoảng hàng phượng vĩ thắp lửa lại hiện lên, tiếng ve kêu ran gọi nhau về từ một cõi vô định xa lơ lắc. Trong cơn mê đó luôn có em, áo trắng tinh khôi, cho ta chờ đợi. Tình yêu học trò đẹp như một bài thơ rồi cũng ướt dưới chiều mưa hạ.
 
Trong bàng bạc nhớ thương ấy có lần tôi tự hỏi:
 
Mười hai bốn đâu rồi mười hai bốn
Ta xa em xa tất cả bạn bè
Và chỉ giữ một bóng hình mộng ảo
Mái tóc thề vương vấn lá me rơi.
 
Chiều nay, nhặt cánh phượng hồng ta chợt tiếc một lời yêu chưa ngỏ, tự trách mình dại khờ. Bao yêu thương còn đọng lại trên môi để theo dòng sông trôi về với biển. Sau bốn năm đại học, em lấy chồng, vẫn dịu dàng như xưa, chỉ thêm câu ca dao à ơi mà xanh mượt em hát ru con. Còn tôi, mỗi lần gặp nhau cái câu hỏi "em bỏ chồng về ở với tôi không?" vẫn run run, ngập ngừng không nói. Ta lại dặn lòng, thôi vậy, vậy thôi.
 
Và từ đó cứ mỗi chiều xuống phố, thấy áo học trò ta lại nhớ em, những giấc mơ lại về và mỗi lần qua Trần Cao Vân, "thấy nón vành nghiêng nhớ dáng em hiền".
Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo