xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Quá tải

Quỳnh Anh

Sáng nay lúc họp giao ban, có người ghẹo Thúy: “Sao trông phờ phạc thế kia? Chắc đêm hôm vợ chồng lục đục...”. Thúy không trả lời mà chỉ muốn đục một phát vô mặt kẻ vừa nói đùa hết sức vô duyên ấy

Đúng là tối qua chị lục đục suốt đêm thật nhưng là vì thằng cu con bị sốt quấy mẹ. Hết bú lại khóc, hết khóc lại tiêu tiểu phải thay tã lót... Công việc hơn 10 giờ ở công ty đã khiến Thúy muốn điên đầu rồi. Thú thật, có lúc nghe con khóc, chị chỉ muốn phát vô đít nó mấy cái cho đỡ bực mình. Mới có đứa con đầu lòng mà Thúy đã mỏi mệt đến độ không buồn chăm sóc đến dung nhan; không buồn đùa giỡn với bạn bè, đồng nghiệp thì làm gì có chuyện vợ chồng lục đục suốt đêm?

Đang bực bội như thế thì cô nhân viên mang bản kế hoạch đến. Liếc mắt qua, thấy có 1 con số bị sai, Thúy quát ầm lên: “Làm không được thì nộp đơn xin nghỉ đi”. Cô nhân viên lấm lét ra khỏi phòng. Đến lượt chị tạp vụ lỡ làm văng chút nước trà lên chiếc khăn trải bàn, Thúy gạt tay chị ra khiến chị suýt té. Sếp gọi điện thoại nhắc nhở sắp đến hạn nộp báo cáo tài chính rồi, Thúy dập mạnh điện thoại khiến sếp ngạc nhiên gọi điện lại hỏi có việc gì... Chết mất, chết mất... Tại sao ngày chỉ có 24 giờ mà không phải là 32 giờ hay 48 giờ...

Trong lúc Thúy đang căng thẳng tột độ như thế thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Em biết chị lu bu nên đã làm xong báo cáo tài chính rồi”. Cậu nhân viên kế toán đặt trước mặt Thúy bản báo cáo đã hoàn chỉnh. Chị tạp vụ pha một ly nước cam: “Cô uống cho khỏe. Hồi nãy tôi sơ ý...”.

Thúy bỗng thấy lòng nhẹ đi. Chị tự trách mình sao lại đem những bực bội riêng tư của mình vào công việc chung như thế này? Những người phụ nữ kia cũng phải làm vợ, làm mẹ chứ đâu phải chỉ riêng mình chị?

Đang nghĩ ngợi bâng quơ thì cô nhân viên tổng hợp mang bản kế hoạch đến: “Lúc nãy, em đang đánh máy thì cô giáo của con em gọi điện báo là cháu bị ói và sốt. Em lo quá nên mất tập trung. Chị bỏ qua cho em”. Thúy bỗng thấy mắt mình cay cay. Trời ơi, sao mọi người có thể hiểu và chia sẻ với chị, trong lúc chị lại thờ ơ với gánh nặng của họ?

Chị nắm lấy tay cô nhân viên, siết nhẹ: “Chị cũng phải xin lỗi em... Có lẽ cuối tuần này, phòng mình tổ chức đi chơi đâu đó một bữa để xả stress em à. Chúi mũi vào công việc mãi thế này, có ngày chị em mình quỵ mất”.

Lâu lắm rồi các nhân viên mới thấy trưởng phòng của mình nói đến từ “chơi”. Tất cả đều thấy phấn khởi. Ít ra thì áp lực công việc cũng đã làm nảy sinh một ý nghĩ tích cực trong đầu sếp...

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo