xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa

Theo Nguyễn Huy(Phụ Nữ)

Nàng là dân Sài Gòn chính hiệu, năm nay 30 tuổi, cái tuổi bắt đầu “băm” rất nhạy cảm: ngoài việc phải “xù lông nhím” với “Thập diện mai phục” những câu hỏi “khi nào lấy chồng?”, còn phải tự trấn an rằng mình rất... bình thường, mình chẳng ế như ai gièm pha, cũng không “kén” như bố mẹ càm ràm, càng không phải “trái tim mùa đông” như cánh đồng nghiệp nam kháo nhau. Nàng kiêu hãnh sống độc thân với công việc thiết kế đồ họa và thú vui giày dép, quần áo, mỹ phẩm, trang sức để giết thời giờ, cho tới khi nàng gặp gã.

Gã là trai Hà Nội chính gốc, năm nay 35 tuổi, cái tuổi “tam thập nhi lập” cũng rất nhạy cảm: ngoài việc phải nịnh nọt để bố mẹ quên việc đòi con dâu cháu nội, gã còn phải cáng đáng cái công ty quảng cáo con con mà gã làm giám đốc để ra đường hàng xóm láng giềng, họ hàng thiên hạ còn có cái mà nhìn vào, nếu không, sẽ không biết là gã có tồn tại. Nội hai việc đó cũng đã choán gần hết thời gian của gã, chỉ chừa lại chút giờ cho gã đi bia bọt với bạn bè vào cuối tuần. Tóm lại là không có thời gian tán gái.

img

Hai bên, kẻ Nam người Bắc, nói chung là chẳng ăn nhập gì với nhau. Vậy mà một ngày nọ, nàng ở đâu bỗng dưng rớt thẳng vô đời gã: gã vào Sài Gòn công tác, buổi tối đang lang thang trong siêu thị kiếm chai rượu vang về khách sạn nhâm nhi thì bỗng tối tăm mặt mũi, gã té lăn quay. Đè lên gã là một cái gì đó
rất to và rất... mềm: nàng!
Nàng té vào đời gã, mang theo cả đau đớn (nàng nặng 50 kg) và men say (chai rượu trên tay gã vỡ tan tành). Đời họ từ đó rẽ sang một hướng khác. Họ chợt nhận ra một chân lý đơn giản: Mình sống để không cho phép người kia thoát khỏi tay mình. Họ nhanh chóng tìm hiểu nhau, tán tỉnh nhau, dụ dỗ nhau và khi cả hai cùng đinh ninh là mình đã lừa được tên kia vào tròng, họ quyết định trói đời nhau lại bằng việc kết hôn.
 
ĂN NGỌT VÀ ĂN MẶN
 
Nàng theo gã đi Hà Nội để ra mắt bố mẹ chồng. Sau chuyến ra quân có thể tạm gọi là ổn, nàng về lại Sài Gòn với bao nhiêu tâm sự khó giãi bày. Một buổi tối, nàng hẹn gã lên chat.
 
Nàng: Anh nói Hà Nội đẹp lắm, sao em thấy phố cổ dơ quá, thời tiết thì nóng nực, trời cứ mù mù hơi nước, nóng như ở trong cái nồi áp suất. Sài Gòn có nóng cũng đâu có nóng dữ vậy. Người em nổi rộp quá trời vì nóng. Kiểu này mai mốt ra đó ở chắc em không chịu nổi.
 
Gã: Em chưa ở sao đã nói không được? Mùa hè thì ở đâu chẳng nóng!
 
Nàng: Mùa hè ở Sài Gòn nóng nhưng có gió, chớ không oi như Hà Nội đâu anh à. Anh coi sao, hay mình tính chuyện kiếm một căn chung cư ở trong Sài
 
Gòn đi, chớ em không chịu nổi thời tiết nóng dữ vậy đâu anh. Chưa kể cứ đi ra ngoài ăn là em bị đau đầu.
 
Gã: Hả? Sao lại đau đầu? Sao mấy hôm ở đây không thấy em nói?
 
Nàng: Về nhà nghĩ lại em mới hiểu ra mình bị đau đầu là do đồ ăn ngoài đó cho bột ngọt nhiều quá. Mà sao dân Bắc ăn kỳ vậy? Bột ngọt có hại vậy mà cứ mỗi tô phở cho cả muỗng bột ngọt, thấy ghê mà can hông kịp. Mà phở Bắc cũng không ngon bằng phở Sài Gòn, vậy mà ai cũng ca dữ lắm. Chưa kể hôm bữa thèm mì Quảng mà lục tung cả thành phố lên cũng chẳng kiếm ra một chỗ có mì Quảng. Hình như dân Bắc quá bảo thủ nên chỉ ăn được đồ Bắc hay sao á?
 
Gã: (có tí bực mình) Mì chính thì ở đây ai cũng ăn, vậy mà có chết thằng nào đâu? Em làm như Sài Gòn của em hay lắm ấy. Cái xứ sở gì mà ăn mì gói cũng cho thêm thìa đường. Thức ăn cũng chẳng có được một món gọi là đặc sản, chỉ toàn vay mượn. Thời tiết thì đỏng đảnh, mưa dầm mưa dề ngày này qua tháng khác như vậy thì còn làm được cái quái gì nữa!
 
Nàng: Anh nói kỳ ghê, thời tiết liên quan gì tới công việc? Người ta vẫn đi làm đó thôi.
 Gã: Chỉ thấy uống rượu là chính. Người già nhậu, người trẻ nhậu, đàn ông nhậu, đàn bà nhậu, trẻ con cũng học đòi nhậu nốt. Em về làm vợ anh mà nhậu nhẹt kiểu đấy là không được đâu.
 
Nàng: (nổi khùng) Anh đừng có vơ đũa cả nắm. Anh tưởng anh là ai mà đòi cấm cản tui chớ! Bạn bè tui nói trai Bắc gia trưởng, đúng là không sai chút nào. Anh tưởng tui cần anh lắm hả? Anh biến khỏi đời tui cho tui nhờ. Vĩnh biệt.
 
Gõ tới đó, nàng run lên vì tức giận, lập tức sign out ra khỏi trình duyệt chat. Ở đầu bên kia, gã cũng sững người vì bực mình.
 
Nửa đêm, khi nàng đang rấm rứt trùm chăn khóc một mình, gã nhắn tin hỏi: “Thế cuối cùng chúng mình có cưới nhau nữa không?”. Nàng phì cười, cơn giận bay đi đâu mất nhưng nàng không trả lời ngay, tự nhủ để tên này thấp thỏm một phen cho bõ ghét.
 
BỆNH SAPA, BỆNH ĐÀ LẠT
 
Thời gian trôi qua, sau nhiều lần ra Bắc vô Nam để thắt chặt quan hệ ngoại giao, một ngày nọ, nàng lại lên chat và thủ thỉ với gã.
 
Nàng: Bữa giờ lu bu quá em quên chưa hỏi anh, anh tính sau khi cưới thì tuần trăng mật, tụi mình nên đi đâu hả?
 
Gã: Em thích đi đâu?
 
Nàng: Lúc giao mùa Đông – Xuân này đi Đà Lạt là hay nhất. Mùa này mai, anh đào nở nhiều, dã quỳ cũng còn, thời tiết lạnh và sương mù, đi dạo quanh hồ Xuân Hương, ăn bắp nướng, uống sữa đậu nành nóng, thú lắm.
 
Gã: Nếu vậy, anh thấy đi Sapa hay hơn, Đà Lạt bây giờ phố xá nham nhở quá, mất hết vẻ đẹp tự nhiên rồi. Sapa còn nguyên sơ, hoang dã hơn nhiều, lên đấy, ăn đồ nướng, uống rượu táo mèo, ngắm mây bay dưới chân, còn gì hơn!
 
Nàng: Thôi đừng, Đà Lạt nhiều hoa, thích hơn chứ. Nếu lạnh quá như Sapa thì em lại không chịu nổi. Đà Lạt dịu dàng và lãng mạn hơn nhiều.
 
Gã: Dân miền Nam hình như mắc bệnh tôn sùng Đà Lạt hả? Anh thấy nó chả có gì hay. Thành phố du lịch gì mà chả có quy hoạch. cứ xây nham xây nhở, phá rừng, phá đồi. Buôn bán thì chụp giật, chặt chém. Ăn uống thì nhạt nhẽo chẳng có đặc sản gì. Lễ hội hoa thì năm nào cũng bày đầy hoa giả. Vậy mà lúc nào cũng đua nhau đi Đà Lạt nghỉ mát.
 
Nàng: Dân miền Bắc tụi anh cũng có khác gì đâu? Hở một chút là Sapa thế này, Sapa thế nọ. Lâu lâu rụng được ít tuyết là đổ xô nhau lên đó mà săm soi, trầm trồ. Chưa kể suốt ngày đè dân H'mong ra mà chụp hình theo mốt cụ già nhăn nheo, em bé mắt toét. Hài hết sức!
 
Gã: Này, này, em lại định gây chiến nữa đó hả?
 
Nàng: Anh mới là người gây trước.
 
Gã: Em đừng có giở cái thói đỏng đảnh ra ở đây, không thể chịu nổi nữa.
 
Nàng: Chịu hết nổi thì dẹp đi, ai bắt anh phải chịu?
 
Nói tới đó, nàng giận dỗi sign out cái rụp. Gã lại sững người bực bội ở đầu bên kia.
 
Nửa đêm, đang trằn trọc không ngủ được, nàng lại nhận được tin nhắn của gã: “Thôi, anh nghĩ mình nên đi một tour miền Trung: Đà Nẵng – Hội An - Huế là hay nhất”. Nàng bật cười nguôi giận.
 
CƯỚI SÀI GÒN, CƯỚI HÀ NỘI
 
Hôm đi đặt tiệc cưới ở Sài Gòn, gã tá hỏa với menu dịch vụ do nhà hàng cung cấp, tưởng đâu mình là Maika từ trên trời rơi xuống.
 
Gã: Đá khói là gì thế em?
 
Nàng: Là một loại đá gì đó mà khi đổ rượu champagne vào thì nó bốc khói lùm lùm lên trông rất đẹp mắt.
 
Gã: Thế còn thiên nga tuyết?
 
Nàng: Là cặp thiên nga bằng nước đá để trưng cho đẹp đó mà, người ta còn rọi đèn ở trong cho nó lung linh nữa.
 
Gã: Sao lại hề xiếc ở đây nữa?
 
Nàng: Thì để giúp vui cho tiệc cưới.
 
Gã: Anh tưởng đã có ban nhạc chơi nhạc sống phục vụ nhu cầu ca hát bất tận của thiên hạ rồi cơ mà?
 
Nàng: Thì càng có nhiều lựa chọn càng hay chớ sao. Anh coi nè, có cả múa quạt, múa Thái, tấu hài... Anh thích cái nào thì chọn cái đó.
 
Gã: (nhăn nhó) Sao cưới ở đây rườm rà thế nhỉ, y như chương trình ca nhạc tạp kỹ.
 
Nàng: (trợn mắt) Ở đâu chẳng vậy, anh “lúa” dễ sợ! Đám cưới thì phải tưng bừng chộn rộn lên mới vui chớ, nếu không, người ta chưa ăn xong đã bỏ về hết thì xui lắm.
 
 Gã: (lẩm bấm) Tụi nó lên sân khấu làm trò, rồi mình lên trình diện họ hàng quan khách, thế chẳng hóa ra mình cũng là một tiết mục giúp vui chính bên cạnh mấy tiết mục giúp vui phụ hả? Ai đời tự biến mình thành trò hề bao giờ!
 
Nàng: (gắt gỏng) Hề gì mà hề. Ở Sài Gòn, ai cũng vậy hết đó. Bạn em còn thuê cả dịch vụ thả cô dâu, chú rể trong một cái lồng chim từ trên nóc nhà hàng xuống sân khấu nữa kìa!
 
Nàng nói tới đây thì gã suýt ngất vì kinh hoàng, mồ hôi vã ra như tắm. Có điều đã lỡ thỏa thuận là đám cưới ở Sài Gòn thì nàng toàn quyền, đám cưới ở Hà Nội thì gã toàn quyền nên gã đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
 
Ngày cưới của hai người ở miền Nam, ngoài việc chú rể mặt cứng ngắc vì gượng cười thì có thể nói là suôn sẻ. Đến khi đám cưới ở miền Bắc, tới phiên nàng được một phen ngã ngửa.
 
Chương trình tiệc cưới thì nàng chỉ nghe nói là đơn giản, ngắn gọn chứ thực ra với nàng, khái niệm đơn giản, ngắn gọn hình như hơi khó thông. Nàng may tới ba bộ váy cưới, sắm ba bộ nữ trang, tính mặc lần lượt cho họ hàng nhà chồng lác mắt.

img

Tới nhà hàng, nàng đứng sững lại khi trước mắt là bốn dãy bàn dài xếp nối liền nhau ngay ngắn, mỗi bàn ngồi được chừng sáu người - khác hẳn lối ngồi bàn tròn, mỗi bàn mười người trong miền Nam. Nàng méo mặt “trời trời, sao đám cưới gì mà như họp hội đoàn vầy nè”. Và bởi vì mải áo quần, son phấn kỹ quá (dù chú rể giục như hò đò) nên nàng tới trễ so với giờ ghi trên thiệp 15 phút, vậy mà đồ ăn, đồ uống đã dọn lên sạch sẽ, chẳng còn gì là bí mật hay hấp dẫn.
 
Đó là chưa kể nàng sốc vô cùng khi lác đác có vài khách đã đang ăn uống nhồm nhoàm, chẳng cần chờ tuyên bố long trọng gì cả. Và khi nàng tranh thủ rảnh được một chút để chạy vào thay bộ váy cưới khác, đến lúc ra thì khách đã về hết một phần ba. Tức gần khóc. Đám cưới gì mà kỳ vậy nè trời?
 
Đám cưới ở Hà Nội cũng có thể nói là suôn sẻ, trừ việc cô dâu bị mỏi cơ do cố gắng chống lại sự cau có của khuôn mặt (vì không đủ thời gian để diện nốt bộ váy thứ ba). Chú rể có vẻ hiểu được phần nào vấn đề nên cho tới tối vẫn không cằn nhằn hay ý kiến gì về sự đăm chiêu của cô dâu.
 
Tới khi cô dâu về phòng tân hôn sau bữa tối với gia đình chồng, chú rể mới ở ngoài rụt rè nhắn tin hỏi: “Thế cuối cùng cô dâu có cho chú rể lên giường không?” - nàng mới phì ra cười.
 
Ừ, “chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa”, những thử thách chỉ mới bắt đầu. Cô dâu ơi, cố lên!
Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo