Đêm hôm khuya khoắt, bốn bề vắng lặng, dưới kia, chị công nhân vệ sinh chăm chỉ quét đường, thỉnh thoảng một chiếc xe máy phóng vụt qua... Giữa khung cảnh ấy, bất chợt tôi bắt gặp một bóng người đang đứng tựa lưng vào lan can ở căn hộ đối diện. Nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là một phụ nữ mảnh mai... Khu chung cư này tôi biết mặt hết, sao giờ có một người lạ mà tôi không biết đó là ai?
Tôi, thằng đàn ông ba mươi sáu tuổi, có một vợ hai con, hạnh phúc đề huề, bỗng dưng thành gã ngớ ngẩn, si tình. Tôi bắt đầu lụp chụp như chàng thiếu niên lần đầu ngửi thấy mùi mồ hôi con gái, lần đầu được chạm má vào mớ tóc đen dày của cô bạn học chung... “Anh sao vậy, bệnh hả?”. Vợ tôi vừa hỏi vừa đặt tay lên trán khi thấy tôi rầu rầu nhai cơm. Tôi lắc đầu: “Chuyện ở công ty đó mà”. Thường ngày tôi vẫn san sẻ với vợ “chuyện ở công ty” nhưng lần này thì tôi tịt bởi có chuyện gì đâu mà san sẻ?
Có lẽ tôi sẽ còn “bệnh” rất lâu nếu như không có một sáng nọ, tôi vừa dắt xe ra thì gặp một người dắt xe vào. Tôi bước sang bên, nhường đường. Đó là một phụ nữ trạc ngoài 50, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc chải chuốt, mùi nước hoa nồng nặc... Chờ chị đi khuất, bác tổ trưởng dân phố thì thầm: “Nhà thơ... Mới về ở nhà tập thể của mình được hơn tháng nay...”.
Cứ như tôi vừa bị ai đó dội cả gáo nước lạnh vào mặt.
Từ hôm đó, tôi không còn mất ngủ nữa...
Bình luận (0)