xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Chuyện của anh tôi

Trần Văn Thủ (Thái Bình)

(NLĐO) - Cùng học với nhau một lớp nên anh Thắng của tôi để ý và yêu chị Hạ, người ở làng bên, ngay từ trước khi anh vào bộ đội. Sau này, trong một lần được về thăm nhà, anh đã cưới chị và họ đã vô cùng hạnh phúc bên nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi của kỳ nghỉ phép đó.

Vậy mà, chỉ có được hai năm sau ngày cưới, cũng trong một lần được về thăm nhà, anh lấy lý do không hợp nhau rồi chiến tranh ác liệt, anh còn đi không biết sống chết thế nào và lạnh lùng tuyên bố bỏ chị.
 
Ngày ấy nhìn chị Hạ rũ rượi, sụp xuống trước mẹ tôi rồi hai mẹ con ôm nhau nức nở tôi không kìm được nỗi xót xa cho thân phận lỡ làng của chị và chán ngán với người anh trai quá tệ bạc của mình.
 
Nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì bởi anh Thắng đã không hề nghe theo sự khuyên bảo, can ngăn của bất kỳ ai, cứ một mực làm theo ý mình. Khi chị Hạ phải về nhà mẹ đẻ, anh cũng xách ba lô trở về ngay đơn vị.
 
Câu chuyện đó đối với dân làng rồi cũng dần lắng xuống nhưng với bố mẹ tôi thì không. Mẹ tôi bảo: “Con Hạ không có lỗi, mẹ không tin anh Thắng đã phải lòng ai đó rồi về nhà phụ bạc vợ như có người đã nói nhưng sự thể thế nào thì mẹ không biết”.
 
Vậy nên sau này, khi thấy tôi có lệnh gọi nhập ngũ, mẹ thao thức nhiều lắm. Đêm trước ngày tôi lên đường, bà gọi tôi dậy từ lúc còn sớm rồi nghèn nghẹn: “Con đi cố giữ gìn sức khỏe, tìm gặp được anh Thắng con phải hỏi xem vì sao nó lại đối xử với vợ như thế rồi viết thư về cho mẹ”.
 
Tôi lên đường mang theo trong lòng tâm tư ấy của mẹ. Cuối cùng tôi cũng gặp được anh Thắng giữa Sài Gòn trong ngày 30-4 của mùa xuân năm 1975 lịch sử.
 
Đêm ấy nằm bên anh, tôi đã kể lại mọi chuyện và chẳng giấu rằng chính tôi cũng đang trách anh về chuyện chị Hạ trước đây. Anh đã chẳng nói gì nhưng dưới ánh điện, tôi nhận rõ có điều gì đó thật đau khổ đang diễn ra ở trong anh khiến anh suy sụp già đi thêm hàng chục tuổi.  Rồi sau đó thật lâu, anh ngồi dậy và chỉ cho tôi một vết thương ở phần bụng dưới. 
 
Tôi bàng hoàng khi kịp hiểu ra tất cả và ôm chặt anh, tôi đã để những giọt nước mắt cứ trào ra chảy mãi. Thì ra ngày ấy, anh tôi đã bị thương và bom đạn của kẻ thù đã cướp đi của anh thiên chức được làm chồng, làm cha.
 
Nghĩ đến chị Hạ, mới ngoài tuổi hai mươi mà đã không thể được làm vợ, làm mẹ nếu cứ ở với anh, anh đã nén lòng tạo ra sự bội bạc đó để giải phóng cho chị có cơ hội đi xây dựng gia đình.
 
Tôi đã giữ lời hứa với anh ngày ấy là giấu kín chuyện này. Nhưng bây giờ, khi vết thương cũ của anh tái phát rồi bục ra vì bị hoại tử từ bên trong và mạng sống của anh chỉ được đếm bằng ngày, bằng giờ thì tôi không thể giữ lời hứa này được nữa…
 
Khi viết câu chuyện này gởi đến ban tổ chức cuộc thi Chuyện bây giờ mới kể tôi chợt nhận ra, cùng với sự hy sinh vô cùng to lớn của cả dân tộc cho sự bình yên của cuộc sống hôm nay còn có những nỗi éo le, những hy sinh  thầm lặng nhưng lại vô cùng cao quý của những con người cụ thể. Và chính những hy sinh ấy mới làm cho cuộc sống này ngày càng nhân ái, tốt đẹp hơn.
Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo