xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Không khói hoàng hôn…

Minh Nga

Chốn quê. Mùi đất sét suốt ngày ngai ngái. Mùi khét nắng da trâu hoang hoải. Mùi cỏ tranh ngoài bãi thơm nồng. Chiều lên, thơm nức khói đốt đồng mùa gặt. Ấy là mùi quê, quyện vào cả cuộc đời những ai lớn lên từ gốc rơm gốc rạ.

Chốn quê. Nhà tranh vàng ruộm. Bãi mía nương dâu xanh ngút ngàn. Áo mẹ đẫm mồ hôi ngả màu lam lũ. Màu khói lam chiều bàng bạc như sương… Lại là khói. Màu của quê ta đó! Khói lam chiều, một thứ sợi mỏng manh tơ vương mà ám ảnh, trói buộc cả đời ta. Ôi, sao mà dễ thương lạ lùng:

"Chiều chiều từ mái rạ vàng / Xanh rờn ngọn khói nhẹ nhàng bay lên / Chăn trâu ngoài bãi, bé nhìn / Biết là bếp lửa bà nhen chiều chiều…" (Khói chiều, thơ Hoàng Tá).

Ðó không chỉ là thi ảnh của nhân gian mà đã thành cả một miền nhớ day dứt tâm can. Trong sợi khói ấy có dáng của bà lụi cụi bên chái bếp sau hè chuẩn bị nồi bánh đêm Xuân. Trong sợi khói ấy có bữa cơm tối đạm bạc của mẹ với dĩa rau luộc, một chén nước cá kho. Trong sợi khói ấy có bóng cha quẩy đôi quang gánh chứa đầy cốm Tết. Trong sợi khói ấy có thời con gái của chị chín vàng cùng màu hoa cải ven sông. Và trong sợi khói đang bay lên ấy có giọt nước mắt đã chảy xuống. Khóc vì cay xè đôi mắt hay khóc vì nhớ bóng quê nhà, nhớ tiếng chim tu hú "kêu chi hoài trên những cánh đồng xa"…
 
img
Ảnh: Dương Quốc Định

Có xa xôi đâu một quãng đường về quê. Vậy mà tuổi thơ ta với khói lam chiều như đã trôi tuột về phía xa xăm để bây giờ ngồi đây mường tượng rồi nhung nhớ. Ngày trước, cứ mỗi lần về nhà, chạy ngang những cánh đồng sau mùa gặt, ta dừng xe lại để ngửi cho tận hết cái mùi khói quê để bù đắp lại những tháng ngày thiếu vắng. Rồi cố nán lại để nhìn thấy những sợi khói mỏng manh năm nào bay lên trong nắng chiều cuối ngày bảng lảng, mênh mông.

Xa quê. Một buổi chiều hoàng hôn giữa chốn lao xao thị thành, cửa nhà nghìn nghịt, bất giác thèm được nhìn thấy một sợi khói bếp bay lên. Làn khói bếp trong mơ, mới ngày nào còn chung sống với tuổi thơ ta đây thôi mà nay chỉ còn trong tâm tưởng. Rồi ước phải chi có ai đó nơi quê nhà gói giùm ta vài sợi khói lam chiều, gửi cho ta cất giữ để mang theo bên mình trong suốt cuộc mưu sinh, để thấy luôn thật gần với chốn quê.

Lòng vẫn tưởng trong ngày ta trở lại

Dưới hiên xưa mẹ ngồi đợi ta về

Ðám mây cũ sau nhà bay lặng lẽ

Cụm khói chiều quanh quẩn dưới trời quê (*)

Chốn quê, dẫu không có khói hoàng hôn mà vẫn nhớ!

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo