Vợ - chồng, không chán nhau mới lạ!

Tất cả mọi thứ trên đời, bất cứ cái gì lặp đi lặp lại mà không có đổi mới cũng sẽ trở nên nhàm chán. Tình yêu, hạnh phúc cũng không nằm ngoài quy luật đó.

Khi mới yêu nhau, những bí ẩn trong thế giới hai người cuốn hút nhau, khiến chúng ta hồi hộp, say sưa khám phá. Nhưng rồi cuộc sống vợ chồng ngày nào cũng như ngày nào khiến cho nó trở nên nhàm chán. Vậy có cách nào chống lại quy luật khắc nghiệt đó không?


Trong thực tế không ít cuộc hôn nhân lúc đầu rất đẹp nhưng cứ dần dần nhàm chán, từ đó sinh ra rạn nứt, tạo kẽ hở cho kẻ thứ ba tấn công vào. Vậy có cách nào chống lại quy luật của sự nhàm chán ấy? Đó là câu hỏi đã từng làm hao tổn khá nhiều giấy mực, là bãi chiến trường của nhiều trường phái khác nhau, thậm chí đối lập nhau. Nhất là trong bối cảnh làn sóng ly hôn đang không ngừng lan rộng trên phạm vi toàn cầu.        

img
Ảnh minh họa


Người coi gia đình là tổ uyên ương, được sống với một ai đó trọn đời, trong sự sung mãn về tinh thần và thể xác có lẽ không hạnh phúc nào trên đời này sánh kịp. Kẻ lại cho hôn nhân là mồ chôn tình yêu, khi hai kẻ tình nhân không biết nói gì với nhau nữa thì họ làm đám cưới. Thậm chí một số học giả phương Tây còn đặt vấn đề hôn nhân có nên tồn tại nữa không?    


Nhưng dẫu sao cũng không thể không thừa nhận rằng, hôn nhân có những mặt tốt đẹp của nó. Đôi nam nữ yêu nhau, trải bao khắc khoải đợi chờ, cuối cùng đã gặt hái kết qủa là được về ở với nhau suốt năm, suốt tháng, suốt đời. Từ đó cuộc hôn nhân của họ được xã hội thừa nhận, được pháp luật bảo vệ, không còn phải thấp thỏm lo âu gì nữa. Nhưng chính sự ổn định đó lại là môi trường thuận lời cho sự nhàm chán sinh sôi nảy nở. Cho nên hầu hết các tác phẩm văn học nghệ thuật đều cuốn hút người xem bởi những tình tiết ly kỳ khi hồi hộp theo dõi hai kẻ yêu nhau vượt qua bao nhiêu trắc trở, có khi lên thác xuống ghềnh nhưng đến khi họ bắt đầu dìu nhau lên xe hoa là … hết phim.

Có tác giả cẩn thận còn viết thêm mấy câu nhạt nhẽo đại loại về sau đôi vợ chồng này sinh được 3 người con và thọ hơn 70 tuổi chẳng hạn. Nếu muốn tiếp tục nói về họ một cách hấp dẫn thì lại phải là những cuộc hôn nhân đầy sóng gió, người này làm khổ người kia hay cả hai bị kẻ thứ ba làm cho điêu đứng. Chứ nếu sáng ngủ dậy đi làm, ngày hai bữa ngồi ăn cơm với nhau, tối xem ti-vi rồi đi ngủ, mai lại đi làm thì chắc chẳng ai xem, vì không cần xem cũng biết. Như cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính đã chết ngay ở chương đầu, ai còn muốn đọc?
 
Cho nên để có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc suốt đời không nhàm chán là điều không dễ dàng. Khi yêu nhau, nam nữ mỗi người ở một nơi nên nỗi khao khát gặp gỡ hết sức mãnh liệt, tình cảm lúc nào cũng tràn đầy. Hơn nữa dù yêu nhau đến mấy thỉnh thoảng vẫn lo sợ đối phương không biết có thay lòng đổi dạ.

Chính vì có nỗi lo nơm nớp làm căng thẳng thần kinh như thế, họ mới mong được sớm tối có nhau mãi mãi. Nhưng một khi về sống chung với nhau, cảm giác hồi hộp khi nghĩ tới nhau và nỗi khao khát gặp nhau tự nhiên biến mất. Cho nên không thể chờ đợi ở hôn nhân một tình yêu cháy bỏng. Thứ tình yêu ấy nếu có chỉ một thời gian là nguội dần. Sai lầm của không ít người là khi mới yêu nhau đã muốn sống cặp kè suốt ngày như vợ chồng nhưng khi lấy nhau lại muốn lãng mạn, cuồng nhiệt như buổi ban đầu.

Đó là chưa kể sau khi kết hôn, hai người sống chung dưới một mái nhà, mỗi người sẽ bộc lộ bộ mặt thật của mình. Sức ỳ của cuộc sống thường nhật sẽ sinh ra lười nhác, không còn hứng thú sửa sang bản thân như trước kia. Người vợ không ngần ngại để chồng nhìn thấy bộ mặt chưa trang điểm và mái tóc bơ phờ của mình.

Người chồng cũng chẳng phải giữ gìn ý tứ, để lộ những thói xấu trong sinh hoạt, khác hẳn trước kia họ cố gắng sửa sang thật đẹp mỗi khi đi tới điểm hẹn. Nhưng thực ra, chính vì vậy cuộc sống vợ chồng mới thoải mái. Ngoài xã hội, lúc nào cũng phải để ý tới hình thức, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, cho nên về tới nhà ai cũng muốn bỏ cái “mặt nạ” ra để được là chính mình. Nếu lại phải giữ gìn ý tứ như khi ở công sở  thì thoải mái sao được.

Nhưng thoải mái và mệt mỏi là hai mặt của vấn đề. Để có được cảm giác thoải mái và bình ổn trong hôn nhân tất yếu phải chấp nhận hy sinh cảm giác bồi hồi, cuồng nhiệt ở chừng mực nào đó. Tuy nhiên trong lĩnh vực này, các nhà nghiên cứu nhận thấy, đàn ông và đàn bà không giống nhau. Nói chung khả năng xây tổ ấm của phụ nữ lớn hơn đàn ông.

Một khi phụ nữ đã quyết định cưới, họ cảm thấy sung sướng được cùng người yêu chung sống trọn đời. Nhưng với đàn ông, bên cạnh niềm vui được sống với người vợ chung thuỷ, không ít người lại cảm thấy buồn trước việc suốt đời chỉ được biết có một người đàn bà và sinh ra tơ tưởng người khác. Điều đó giải thích vì sao tỷ lệ đàn ông ngoại tình vẫn cao hơn đàn bà.


Mặt khác, phụ nữ xưa nay đều đóng vai trò chính trong việc nội trợ, rồi lại chửa đẻ, nuôi con nhỏ, dạy con ngoan, bận rộn đến chóng mặt. Trên thực tế, họ không còn thời gian để cảm thấy chán ngán cuộc sống hôn nhân. Trong khi đó, đàn ông trước và sau khi lấy vợ không thay đổi nhiều lắm. Họ cảm thấy mất tự do và cuộc sống thường nhật quá đơn điệu, họ dễ sinh ra tư tưởng thất vọng với hôn nhân.

Trước kia, để chinh phục người mình yêu, đàn ông trổ hết tài, dịu dàng, khéo léo, chiều chuộng phụ nữ, không tiếc công sức và thời gian làm nàng vui sướng. Có khi họ huy động đến 120% khả năng của chính mình. Nhưng cưới nhau rồi, nàng đã thành người của mình rồi, việc gì còn phải chinh phục cái mà mình đã chinh phục. Cần gì phải tổ chức những cuộc vui lãng mạn như đi ăn nhà hàng, tặng quà, đi xem phim…


Có người ví đàn ông lấy được vợ như anh thợ săn đã bắt được con mồi. Từ nay "con mồi" ở trong chuồng nhà mình, muốn khi nào được khi âý, tất nhiên hứng thú sẽ giảm đi, họ sinh ra lười nhác. Ngay cả việc ân ái là niềm khao khát khôn cùng của họ khi chưa cưới, nay khối người gọi là "cố gắng nộp thuế đầy đủ".

Mới đây một điều tra với viên chức nam Nhật Bản trên 40 tuổi cho thấy nhịp độ ân ái với vợ trung bình một tháng chỉ một lần. Thậm chí có anh nói một năm nay không có chuyện ấy. Nhưng nếu thay vợ bằng người phụ nữ khác có thể nhịp độ lại thay đổi ngay. Như vậy là việc sinh hoạt tình dục với vợ lặp đi lặp lại nhiều lần đàn ông cũng sinh ra tâm lý nhàm chán. Đó là chưa kể những chuyện lục đục thường ngày cũng góp phần làm cho họ cụt hứng.


Nói ra những sự thật trên đây nhằm mục đích gì? Thực ra người viết bài này cũng không có tham vọng nhiều lắm. Chỉ muốn trình bày tính hai mặt của hôn nhân. Bởi vì cũng như mọi sự vật trên đời, nó cũng có mặt trái và mặt phải. Khi chúng ta chấp nhận chung sống với ai suốt đơì, cần phải chấp nhận cả hai mặt đó.

Nếu kết hôn chỉ để yêu nhau thì ngày nay không cần kết hôn vẫn yêu nhau được, có khi còn yêu thắm thiết hơn. Cũng đừng quá ảo tưởng vào hôn nhân, đến khi thấy sự êm ả, phẳng lặng của nó làm cho nhàm chán lại nghĩ là mình mắc sai lầm, lại ngày đem mơ tưởng đến một cuộc hôn nhân "lý tưởng" thì chẳng khác nào mất công mò trăng dưới nước mà thôi!