Vào thế giới người điên
Vì nhiều lý do, họ mắc bệnh tâm thần, phải sống cách ly với xã hội. Mỗi bệnh nhân mang một câu chuyện đầy trắc ẩn về cuộc sống và tình người
Bệnh viện (BV) Tâm thần Trung ương 2 (TP Biên Hòa - Đồng Nai), nơi tập trung hàng ngàn bệnh nhân tâm thần, như một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài. Ở đó có những con người mang số phận nghiệt ngã tự khóc cười, la hét, xé quần áo… trong vô thức, song cũng có những câu chuyện lúc tỉnh táo hiếm hoi của họ khiến người nghe trào dâng một niềm thương cảm.
Đủ kiểu bị tâm thần
Khoảng sân BV Tâm thần Trung ương 2 buổi chiều u ám, se sắt gió; vài chiếc lá vàng rơi trong lặng lẽ, cô tịch. Ngồi đối diện với chúng tôi là một phụ nữ nhỏ bé, mới ngoài 30 tuổi nhưng mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc. Đó là Liên, vào viện đã hơn 10 năm. Giọng bình thản, chị trải lòng về cuộc đời mình…
Sinh ra trong một gia đình khá giả ở miền Trung gồm có 4 anh em, Liên là em út, thuở nhỏ vốn quen được chiều chuộng. Hạnh phúc tuổi thơ không kéo dài được lâu. Khi Liên lên 10 tuổi, người mẹ mắc bạo bệnh rồi qua đời. Không lâu sau, vì quá buồn phiền, bố chị cũng mắc bệnh rồi mất. Bốn anh em bơ vơ nương tựa vào nhau để sống. Một thời gian sau, người anh lớn của Liên lập gia đình, ba anh em còn lại đùm bọc nhau.

Các nữ bệnh nhân tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 (TP Biên Hòa - Đồng Nai) Ảnh: XUÂN HOÀNG

Cô giáo H. mong ngày trở về với trường, lớp
Một nam bệnh nhân khác là Lê Văn Thượt, sinh năm 1968, quê Hà Tĩnh, vào đây đã 24 năm. Thượt vào viện là bởi một cú vấp ngã vì tình. 20 tuổi, cậu si mê một cô gái đẹp ở làng bên. Khi ấy, Thượt dại dột thách người bạn thân “cưa đổ” người yêu của mình. Thế là người bạn ra tay, Thượt mất người yêu, trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Có thế thôi mà bị tâm thần, chôn đời trong BV đến 24 năm, đắng chát vô cùng!
Hy vọng không tắt

Tại khu nam khoa, Nguyễn Việt - từng là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học, đam mê triết học và hội họa - nhập viện vì chứng tâm thần phân liệt, luôn hoang tưởng cho rằng mình giỏi hơn thiên hạ. Trong sinh hoạt hằng ngày, Việt thường tưởng tượng mình là một “vĩ nhân”, có thể giúp lèo lái con thuyền kinh tế đất nước vươn lên hoặc hiến kế cho Tổng thống Barack Obama điều hành nước Mỹ (!). Tuy nhiên, những lúc tỉnh táo, Việt rất khiêm tốn. Với kiến thức khá rộng, cậu ta có thể “đàm đạo” hàng giờ với các bác sĩ về hội họa, kinh tế, triết học và cả… tâm thần học với thái độ cầu thị.
Đừng kỳ thị Bác sĩ Nguyễn Thị Thủy, Phó trưởng Khoa B3 (tâm thần nam) - BV Tâm thần Trung ương 2, cho biết trong BV còn những trường hợp có hoàn cảnh rất đặc biệt; nhiều người vốn là sinh viên, trí thức.
Bệnh của họ có khi tự phát cũng hay do một cú sốc nào đó hoặc vì áp lực công việc, cuộc sống quá lớn.
Khi bệnh nhân đã lành bệnh trở về với cộng đồng thì người thân, xóm giềng đừng kỳ thị vì điều đó có thể vô tình gây tổn thương đến họ. |