
Về hệ thống pháp luật hiện hành trong phòng chống bạo lực trẻ em hiện nay, hệ thống pháp luật về bảo vệ trẻ em ở nước ta liên tục được bổ sung, sửa đổi trong nhiều Bộ Luật, Luật, các văn bản quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành Bộ luật, Luật, như: Bộ luật Hình sự, Tố tụng hình sự, Xử lý vi phạm hành chính, Phòng chống bạo lực gia đình, Hôn nhân và gia đình, An toàn thông tin mạng, An ninh mạng.
Đặc biệt, với Luật trẻ em và Nghị định số 56/2017/NĐ-CP thì các quy định pháp lý về bảo vệ trẻ em, phòng chống bạo lực trẻ em đã bảo đảm từ các cấp độ phòng ngừa, hỗ trợ để loại bỏ nguy cơ đến xử lý, can thiệp các hành vi, vụ việc xâm hại, bạo lực trẻ em. Xảy ra nhiều vụ bạo lực đau lòng đối với trẻ em, đặc biệt trong môi trường gia đình và do chính cha, mẹ gây ra khiến dư luận xã hội rất bức xúc chủ yếu vẫn thuộc về trách nhiệm thực thi pháp luật trong đó có điều kiện thực thi của các cơ quan, tổ chức, chính quyền các cấp và ý thức chấp hành pháp luật của người dân.
Nguyên nhân xảy ra các vụ bạo lực trẻ em nghiêm trọng thì nguyên nhân chủ quan vẫn là chủ yếu.
Thứ nhất, công tác chỉ đạo về bảo đảm thực hiện quyền trẻ em, đầu tư nguồn lực cho công tác trẻ em, đặc biệt bảo vệ trẻ em và phòng, chống xâm hại trẻ em tại một số địa phương, trường học, cộng đồng dân cư chưa được quan tâm đúng mức.
Thứ hai, việc hướng dẫn kiến thức, kỹ năng làm cha mẹ, tăng cường giáo dục đạo đức, lối sống văn hóa trong gia đình và cho thanh thiếu niên, học sinh chưa được các cơ quan, tổ chức quan tâm đẩy mạnh.
Thứ ba, năng lực của bộ máy quản lý nhà nước về thực hiện quyền trẻ em ở nhiều địa phương thiếu và yếu, nhất là cấp cơ sở chưa thực sự chủ động trong tham mưu, đề xuất thực hiện các nhiệm vụ về bảo vệ, chăm sóc trẻ em, hướng dẫn gia đình, cộng đồng kiến thức, kỹ năng bảo vệ trẻ em, phòng, chống xâm hại trẻ em trên địa bàn. Trong khi đó, đội ngũ nhân viên công tác xã hội chuyên nghiệp chưa định hình nên vẫn còn nhiều khoảng trống trong việc thực thi pháp luật, chính sách về bảo vệ trẻ em.
Thứ tư, nguồn lực nhà nước dành cho công tác bảo vệ trẻ em giai đoạn 2021-2025 có xu hướng giảm do lĩnh vực an sinh xã hội, trong đó có lĩnh vực trẻ em không được đưa vào các Chương trình mục tiêu quốc gia. Một số chương trình, đề án về trẻ em chưa được bộ, ngành, địa phương quan tâm đầu tư đúng mức.
Những nguyên nhân có thể gọi là khách quan như sau:
Thứ nhất, sự xuống cấp về đạo đức của một nhóm xã hội, xuất hiện các vấn đề về sức khỏe tâm thần và tâm lý xã hội trong một bộ phận người dân.
Thứ hai, nhận thức của gia đình, cha, mẹ và một số cơ quan, tổ chức về bảo vệ trẻ em, phòng, chống xâm hại trẻ em, nhất là việc phát hiện nguy cơ, thông tin, thông báo, tố giác vẫn còn hạn chế.
Thứ ba, đại dịch Covid-19 đã tác động sâu sắc đến tình hình kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội trên thế giới, trong đó có vấn đề thực hiện quyền trẻ em. Có nhiều bằng chứng cho thấy đại dịch Covid-19 làm nguy cơ gia tăng mức độ rủi ro đối với trẻ em và nhóm gia đình dễ bị tổn thương. Tình trạng này làm gia tăng nguy cơ trẻ em bị xâm hại, đặt ra nhiều vấn đề, yêu cầu mới phức tạp hơn đối với công tác bảo vệ trẻ em cũng như việc tiếp cận các dịch vụ hỗ trợ, can thiệp cho trẻ em bị xâm hại gặp nhiều khó khăn.
Bên cạnh đó, việc thực hiện biện pháp giãn cách xã hội ảnh hưởng đến tiến độ triển khai nhiệm vụ quản lý nhà nước về trẻ em (tổ chức tập huấn; các nghiên cứu điều tra, khảo sát cần thực hiện tại địa phương; hoạt động kiểm tra, thanh tra liên ngành,…).
Về trách nhiệm của các cơ quan, tổ chức, cá nhân trong việc bảo vệ trẻ em nói chung, phòng ngừa, hỗ trợ loại bỏ nguy cơ và xử lý, can thiệp các hành vi, vụ việc bạo lực đối với trẻ em nói riêng được quy định rõ và khá cụ thể trong Luật trẻ em và Nghị định 56/2017/NĐ-CP; bao gồm cả các cơ quan quản lý nhà nước, các cơ quan tư pháp, UBND các cấp, các tổ chức chính trị- xã hội, tổ chức xã hội, cơ sở giáo dục, gia đình, cha mẹ, người chăm sóc trẻ em, giáo viên.
Thực tế thì từ năm 2018 đến nay, việc xử lý, can thiệp các hành vi, vụ việc đã xảy ra đã được thực hiện kịp thời, nghiêm minh nhưng việc phòng ngừa nguy cơ, đặc biệt nguy cơ bạo lực trẻ em trong gia đình còn thực hiện chưa tốt. Nhiều hành vi vụ việc kéo dài không được tố cáo, phát hiện dẫn đến hậu quả thương tâm, đau lòng.