Buổi sáng tinh khôi

Có những buổi sáng, ngồi bên khung cửa sổ, nhìn màn sương mỏng giăng ngang bầu trời, tôi nghĩ về những ngày tháng đã qua. Khi thời gian đẩy lùi mọi thứ vào một góc của ký ức thì dường như chúng đều hóa thành kỷ niệm đẹp.

Mỗi lần nhớ về anh, tôi lại nghĩ về những bản tình ca lãng mạn và buồn như cơn mưa bất chợt rơi giữa lòng thành phố đêm khuya. Cô đơn, thầm lặng như những giọt nước mắt. Ở lại trong tôi là đôi mắt nâu suy tư, ăm ắp nỗi niềm.

Huế sang thu, tiết trời đã dịu hơn. Buổi sáng thường có những cơn mưa lãng du qua ngõ. Từng giọt đọng lại, lanh canh bên khung cửa. Từ chiếc cassette, khúc nhạc cổ điển vẫn thong thả chảy tràn vào không khí se lạnh của ban sáng những âm thanh ngọt ngào yên ả. Những âm hưởng sâu lắng đã gợi lại trong hồn tôi nỗi xao xuyến của mối tình đầu.

Sáng tinh sương, trước cổng nhà tôi những nhành hoa tím cười lung linh chào đón một ngày mới. Anh là thế, có thể quên tặng hoa vào dịp sinh nhật tôi, ngày 8-3 hay bất kỳ một ngày trọng đại nào khác, nhưng giữa đêm khuya, lại lang thang hái hoa, chạy bộ nhiều cây số để âm thầm đặt nó trước nhà tôi. Những bông hoa tím dịu dàng ấy đã để lại trong tôi biết bao niềm vui, nỗi nhớ...

Sáng sáng, thức dậy, tôi nằm trên giường, nhìn ra khung cửa sổ, đón nhận những tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, ùa vào mắt và nghĩ về một ngày mới. Những chiếc lá non mơn mởn, những giọt sương trong vắt và tiếng chim sâu ríu rít trong vòm lá. Dường như, tôi cảm nhận được cả vị ngọt ngào, hương thơm của ban mai và thầm nói: “Cảm ơn cuộc đời bởi mỗi sớm mai thức dậy ta có thêm một ngày mới để yêu thương”.