Tiếng thở dài

Sau đám cưới, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, đồng nghiệp và vay tín chấp ngân hàng, vợ chồng Phụng mua được một căn nhà nhỏ ở ngoại thành TPHCM. Tuy nhỏ nhưng nhờ bàn tay khéo léo của Phụng nên ngôi nhà rất ngăn nắp, gọn gàng và ấm cúng.

Anh chị bên chồng của Phụng có mấy đứa con đều đang học và làm công nhân ở TP và các tỉnh phía Nam. Ngày nghỉ cuối tuần, dù bận đến mấy, Phụng cũng ráng đi chợ lo bữa cơm chu đáo cho các cháu.

Thế rồi, năm trước, Kim - con trai của chị cả bên chồng - hỏi vay tiền cậu mợ để làm nhà. Vợ chồng Phụng hoảng hồn, lấy tiền đâu ra cho cháu mượn bây giờ. Lương công chức của hai người tằn tiện lắm cũng chỉ đủ chi dùng sinh hoạt và đóng tiền học mẫu giáo cho đứa con đầu lòng. Bị từ chối, Kim giận và từ đó không lui tới thăm hỏi nhà cậu mợ nữa. Cuối năm vừa rồi, bỗng nhiên Kim lại điện thoại cho vợ chồng Phụng và tiếp tục hỏi vay tiền để đi xuất khẩu lao động nước ngoài. Số tiền vay quá lớn, vậy là một lần nữa vợ chồng Phụng lại phải khổ sở mong cháu thông cảm...

Cũng từ đây mà tình cảm chị em, mợ cháu rạn nứt. Vợ chồng Phụng chỉ biết âm thầm chịu đựng sự “lạnh lùng” của các cháu và gia đình người chị gái. Khi Kim lấy vợ, vợ chồng Phụng đã cất công chọn mẫu và in tặng hàng trăm thiệp cưới. Thế nhưng, Phụng vẫn bị mang tiếng là “sống ở TP mà keo kiệt, bủn xỉn”.

Chồng Phụng chỉ biết động viên vợ: “Em đừng suy nghĩ nhiều, mình sống không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm là được”. Phụng chỉ biết gật đầu và giấu tiếng thở dài...