Mãi chờ em, dù vô vọng...
Yêu một người luôn là niềm hạnh phúc, kể cả đó là một tình yêu đơn phương trong sự khắc khoải đợi chờ. Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ yêu và chờ đợi em dù biết rằng tình yêu đó rất xa xăm. Đã 12 mùa thu từ mùa thu tôi chia tay em trong một buổi chiều đầy gió. Em ra đi hoàn tất chương trình tiến sĩ và hứa mùa thu năm sau sẽ về.
Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa
Nhưng mùa thu ấy có lẽ rất xa xôi, tôi đã 12 lần tự nhủ với mình rằng “mùa thu tới em sẽ về”. Đôi khi, tôi tự hỏi mình, mùa thu nào sẽ đưa em về với tôi, về lại quãng thời gian thơ mộng, chúng ta cùng bên nhau trên chiếc xe đạp dọc con đường Tôn Đức Thắng đầy lá me bay.
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim ta nhớ người vô bờ
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ
Đôi khi nhìn những cánh chim bay, tôi thầm hỏi phải chăng em như cánh chim trời kia, bay về nơi phương Nam ấm áp, để lại nơi đây một khoảng trời đầy gió và những ước mơ chúng ta từng vẽ nên. Nơi đây, con phố quen chúng ta thường lui tới, căn phòng làm việc của chúng ta ngày nào như vẫn còn hình ảnh em phảng phất đâu đó. Nỗi nhớ em dường như không cồn cào, dữ dội như những ngày em mới ra đi, nỗi nhớ đó luôn âm ỉ và dai dẳng trong tôi. Để rồi khi màn đêm xuống, khi còn lại tôi với tôi, tôi đã khóc, khóc cho một tình yêu đã xa, khóc vì tiếc nuối, vì vô vọng...
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương, trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay
Để rồi những khi mùa thu tới, mỗi chiều tôi vẫn một mình đạp xe trên phố, tôi hy vọng tìm lại hình ảnh nào đó. Dù chỉ là một chút hy vọng mong manh sẽ gặp lại em, tôi cố hy vọng rằng em đã về và tạo cho tôi một bất ngờ. Giờ đây, con phố cũ ngày nào đã khang trang hơn, đường được đổ nhựa, nhà cao tầng mọc lên san sát nhau dọc hè phố. Nhưng hàng me vẫn thế, vẫn đầy lá như ngày em ra đi...
Để rồi khi tôi biết được là em không về nữa, tôi trở về với căn gác quen của mình để ôm ấp những kỷ niệm ngày xưa, để tự nhìn lại cuộc sống này trong những ngày em ra đi và cố để quen với chúng.
Thời gian nào trôi bồng bềnh trên phận người
Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi
Mùa vàng lên biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong ta hát vì xa người
Vẫn biết biệt ly là chua xót, đôi khi tôi muốn quên đi tất cả. Nhưng nỗi nhớ em đã là một niềm tin đối với tôi, tôi không hối hận vì đã yêu em, đã chờ em 12 mùa thu ròng rã. Yêu em, tôi hiểu được cuộc sống này thật thi vị, tôi có những buổi chiều đạp xe trông ngóng trên phố quen. Để rồi, một ngày, tôi chợt nhận ra rằng, tình yêu tôi dành cho em trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, là động lực để tôi làm việc, sáng tác cho đời.
Thu hát cho người
Thu hát cho người... người yêu ơi!
Và mỗi mùa thu về, tôi lại hát Thu hát cho người (của nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển), hát cho một tình yêu đã xa. Hát để nhớ về một thời trai trẻ tôi đã yêu và đã sống hết mình. Hát để tự nhủ với lòng rằng mình vẫn còn “lửa” để hâm nóng cho cuộc sống này.