Trưa vắng!
“Trưa nay phố xá đầy nắng, riêng em với con đường vắng, biển ngoài kia sóng nói thầm, nói thầm rằng em nhớ thương anh...”. Giai điệu bài hát cất lên làm lòng tôi xốn xang, một cảm xúc khó tả.
Giữa phố biển trưa nay chỉ có mình “em” cùng với biển, mây, gió. Mình em chờ anh, đợi anh giữa cơn nắng buổi trưa dù “Vẫn biết mây trời bay về một nơi xa, vẫn biết anh giờ đây ở một nơi xa, vẫn thương thật nhiều, vẫn yêu thật nhiều”. Nhưng lòng em không buồn, không giận, không trách vì “trưa nay phố biển đẹp như mơ”.Cảm ơn nhạc sĩ Huy Tuấn, nhạc sĩ Dương Thụ, đã đưa ta đến một phong cảnh thật đẹp, trưa nắng nhưng không vắng, trưa vắng nhưng không nắng, vì đã có những bước chân vô hình cùng “em” dạo bước, cùng “em” chiêm nghiệm buổi trưa huyền ảo. Biển vẫn thì thầm, thì thầm lời yêu thương của từng cơn sóng nối nhau gởi vào bờ. Gió đưa mây bay đi để rồi gió phải nhờ hàng phi lao gọi mây trở lại nơi đầy ắp kỷ niệm, mây cũng như anh cứ lang thang để gió phải đợi, anh cứ phiêu du chốn nào để “trưa nay phố biển mình em thôi”. Từng câu, từng chữ của bài hát đã đưa tôi trở lại miền quê yêu dấu nơi nhiều kỷ niệm.
Ca từ nghe gần gũi, trải nhưng không sáo rỗng, lời hát tha thiết như ru lòng người, sử dụng hình ảnh quen thuộc gắn bó với mọi người, cảnh vật tĩnh nhưng không tĩnh, cách hòa âm làm cho con chữ nhảy múa lúc chậm, lúc trầm, lúc bổng, ngân nga, da diết, thể hiện được “phần hồn lẫn phần xác” của bài hát. Vẫn biết, vẫn biết và vẫn biết, nhưng em vẫn luôn hy vọng, vẫn luôn chờ mong dù “vẫn biết anh chẳng như lời anh đã nói”. Tình yêu cũng giống như buổi trưa nắng lúc ngột ngạt, lúc mệt mỏi. Nhưng buổi trưa trong bài hát này đã có điểm tựa là biển pha thêm những nét chấm phá lên bức tranh là hàng phi lao, gió, mây, làm xoa dịu và lắng đi tất cả nên “gió không ngừng thổi, áng mây bồi hồi vẫn không ngừng trôi” và “để trưa nay phố biển đẹp như mơ”.
Chất giọng truyền cảm, ấm áp của cô ca sĩ đất Hà thành – Mỹ Linh đã thổi vào bài hát một luồng gió mới, êm dịu mà ở đó mọi người đồng cảm với nhau. Bây giờ ta mới hiểu vì sao là “trưa vắng” mà không phải là “trưa nắng”. Không sai nếu cho rằng “âm nhạc là nghệ thuật thời gian”, bài hát vẫn còn vang đọng mãi trong lòng người yêu nhạc mỗi khi nghe.