Có những lựa chọn...
Đôi khi việc buông bỏ một thứ để chọn điều tốt nhất cho mình chính là cách để bản thân lớn lên và bình an qua từng năm tháng thanh xuân
Tôi từng đọc đâu đó câu nói rất hay của David Russell: "Điều khó khăn nhất để học trong đời là lựa chọn nên qua cầu nào và nên đốt cầu nào". Cuộc sống đưa chúng ta vào thế bắt buộc phải lựa chọn, dẫu là sau mỗi lựa chọn như vậy, chúng ta có thể hạnh phúc hoặc đau khổ, vui vẻ hay u buồn, vẹn tròn hay là chia ly, mất mát…

Buông bỏ cũng là một lựa chọn Ảnh: INTERNET
Chúng ta đều đã trải qua những lần lựa chọn. Ngày bé, mỗi lần theo má ra cửa hàng tạp hóa đầu xóm, đứng trước những món đồ ăn vặt má bảo tôi chọn lấy một thứ, hoặc viên kẹo, hoặc que kem. Tôi hỏi má sao không mua cả hai mà chỉ chọn một, má cười, bảo tôi phải chọn cho mình thứ ngon nhất. Tôi phụng phịu chọn lấy viên kẹo chứ không chọn que kem, viên kẹo đến chiều mới ăn cũng không sao, còn que kem thì phải ăn liền, để lâu kem tan thành nước dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa hè. Mãi về sau, khi tôi đã trưởng thành và trải qua những lần lựa chọn lớn lao hơn cả việc chọn lựa một viên kẹo hay một que kem, tôi mới ngộ ra đôi khi việc buông bỏ một thứ để chọn điều tốt nhất cho mình chính là cách để bản thân lớn lên và bình an qua từng năm tháng thanh xuân.
Những buổi chiều rảnh rỗi ngồi im nhìn ngắm cuộc đời mình, tôi thấy mình đã từng trải qua nhiều lần chọn lựa. Học xong cấp III, tôi mạnh dạn chọn cho mình ngành học mà tôi yêu thích, ngành học mà tôi đủ tự tin, đủ bản lĩnh và vững chân theo suốt một hành trình dài. Những rung động đầu đời của tôi chợt đến, ngọt ngào và e ấp trong mùa phượng hồng rực lửa. Thanh xuân tôi cũng yêu một người, cô gái dịu dàng và đầy những mộng mơ. Chiều thành phố bảng lảng men say, tôi chọn một quán cà phê không ồn ào, không đông đúc, êm ả rỉ rả giai điệu những bản nhạc bất hủ không lời. Tôi chọn một cung đường đầy hoa thơm cỏ mượt, có ngọn gió đồng nội từ xa thổi vào thành phố mà mỗi người đặt cho nó một cái tên riêng: Phố không mùa; phố thanh yên; phố bao dung, bình lặng…
Và rồi, khi chúng tôi không còn cố gắng bên nhau được nữa, không còn đủ niềm tin cho một tình yêu đi đến cuối hoa hồng, tôi chọn buông bỏ, dẫu đớn đau. Tôi thầm nghĩ quyết định lựa chọn một điều gì cũng xuất phát từ niềm tin cho những điều tốt đẹp nhất, rằng sau mỗi sự lựa chọn là một bầu trời, đôi khi chúng ta chỉ cần một mà thôi. Khi ta ngồi một mình trên chiếc bập bênh, một bên sẽ được nâng lên, một bên sẽ hạ xuống, có bao giờ hai bên cùng nâng lên hoặc cùng hạ xuống? Cuộc sống là vậy, ở những trường hợp nhất định, cuộc sống chỉ cần bản thân mình chọn một trong vô vàn thứ ngọt ngào và cay đắng trước mắt ta…
Mỗi tháng năm cuộc đời, chúng ta sẽ có những chọn lựa khác nhau cho bản thân. Đôi lần ngoái lại, tôi tự hỏi lòng: Sao hồi ấy mình không chọn thế này, thế nọ?... Rồi ngớ người: Ừ, suy nghĩ của chúng ta sẽ lớn lên qua mỗi đoạn đời, mỗi biến động, thăng trầm trong cuộc sống. Dẫu ở hiện tại, đôi lần bản thân ta không hài lòng với những chọn lựa ở đoạn đời trước nhưng suy cho cùng, mọi thứ đều có lý do riêng của nó. Tôi tin những lựa chọn của mình đã qua là đúng đắn, là hợp lý và bình an, ít nhất là bình an trong thời điểm mà tôi đã từng phân vân lựa chọn…