Dữ liệu duy nhất anh bạn gửi cho tôi là một số điện thoại di động mạng Việt Nam mà người Pháp kia không bao giờ gọi được mấy năm nay.
Tất cả mọi người cùng bối rối. Hàna ngồi bên cạnh bố trên chiếc sofa, chỉ mỉm cười mà không nói gì. Ðoàn trân trân nhìn em gái, người mẹ kế loay hoay thu xếp mấy cái túi vải đi đường cho có việc, cô Tràn tìm cách vào bếp giúp Dạ Ngân để giấu cảm xúc có lẽ đang ngổn ngang, ông Philippe đưa Tomara ngắm hoa ngoài sân. Tôi dẫn bà Françoise đi uống cà phê cạnh nhà, nhìn ra đồi Mộng Mơ với những cây thông cao và thẳng thớm như lòng nhân ái.
Françoise bối rối thực sự vì những món quà chuẩn bị từ bên Pháp. Một phong bì cho ông Khê và bà vợ kế, túi quà cho Ðoàn. Không có quà cho cô em gái ông Khê. Ðơn giản vì khi bước chân vào nhà tôi, bà mới biết có mặt cô Tràn, người đã từng nuôi Hàna. Nhưng không thể không có quà cho cô gái Dao đỏ bây giờ đã là người chủ một gia đình ở Ðắk Nông, người cô đã buộc phải làm mẹ ở tuổi thiếu nữ để nuôi đứa cháu mồ côi trong 5 tháng trời. Mắt Françoise bắt đầu đỏ hoe. Và đó là những giọt nước mắt đầu tiên của cuộc gặp gỡ. Bà khóc có lẽ vì nghĩ rằng nếu không có người cô chịu thương chịu khó này thì chắc gì Hàna còn sống để trở thành món quà quý giá nhất mà cuộc đời tặng cho vợ chồng bà?
Tôi thấy Françoise run rẩy cởi đôi bông vàng hình giọt lệ có đính hai hạt đá sapphire trên tai rồi đặt vào tay cô Tràn. Ðến lượt cô Tràn khóc và mắt những người khác cũng đỏ hoe theo tác động dây chuyền. Tôi dịch cho Tràn nghe những lời của Françoise: "Chị rất có lỗi vì đã không biết mà chuẩn bị quà cho em. Chị cảm ơn em rất nhiều". Cô Tràn cầm đôi bông rất đẹp lên, đáp: "Chính em và gia đình em phải cám ơn chị mới đúng. Chị và ông Philippe đã cứu cuộc đời Hàna. Em không thể nhận một món quà lớn như thế này. Em không thể…". Mọi lời nài nỉ, thương lượng của hai ông bà người Pháp đều vô ích. Tôi biết bà con miền núi, đặc biệt là người H’Mông và người Dao, luôn coi tình người và danh dự lớn hơn vàng.
Quanh bàn ăn là một gia đình có nhiều quốc tịch, có nhiều gốc rễ. Có câu "bốn bể là nhà" nhưng đây là "một nhà bốn bể". Tôi thầm nghĩ, gia đình không chỉ là mái nhà và bếp lửa với những con người cùng chung giọt máu đào. Gia đình là nơi hội tụ của những trái tim "biết yêu thương và có trách nhiệm", như Françoise đã nói.
Món quà thiêng liêng
Chúng ta nên luôn luôn, trong phạm vi có thể, để đứa trẻ có khả năng thâm nhập lại và liên hệ với gia đình cha mẹ đẻ. Ðó là toàn bộ ý nghĩa của việc chúng tôi cố nhờ ông tìm ra địa chỉ của ông Khê để không bao giờ mất dấu ông ấy và như thế chúng tôi không phải nói với cháu Hàna rằng chúng tôi không biết cháu sinh ra từ đâu, cháu đã lớn lên như thế nào. Tuy nhiên, tôi cũng dự cảm được những cú sốc tinh thần nếu tất cả lại được gặp nhau.
Thế giới của chúng ta đã khác trước nhiều… nhưng chúng tôi muốn tin rằng tình người sẽ gắn tất cả chúng ta lại. Bất kể thế nào, nếu có một cuộc gặp trong tương lai thế nào cũng phải có sự chuẩn bị chu đáo. Thường xuyên tôi vẫn "nói" với bà Phạm - mẹ đẻ của Hàna - là bà không phải lo lắng gì cho nó, rằng chính tôi đang hết lòng chăm sóc con gái của bà. Tôi hy vọng mình không làm gì để bị chê trách… Philippe luôn mong được gặp ông Khê, anh ấy đang chuẩn bị một chuyến đi nữa.
Hôm nay, 20-3-2008 là sinh nhật của chồng tôi (anh ấy đã 50 tuổi). Ngày mai, 21-3, cũng là một ngày trọng đại với chúng tôi vì cách đây 10 năm, chúng tôi lần đầu gặp bé Hàna…
Hôm ấy, khi cháu đăm đắm đôi mắt đen tuyệt đẹp nhìn vào mắt chúng tôi, nó đã trở thành đứa con của chúng tôi suốt đời. Giây phút ấy để lại một trong những khoảnh khắc mãnh liệt nhất của cuộc đời chúng tôi, là món quà sinh nhật đẹp nhất tặng chồng tôi.
Hôm nay, cái nhìn của nó vẫn chưa mất hết vẻ mãnh liệt ấy. Ðó là một đứa bé đầy sức sống, quả quyết và bướng bỉnh… Kín đáo, bí ẩn… với một vẻ hài hước dịu dàng. Chúng tôi yêu cháu đến điên cuồng nhưng vẫn không quên rằng bố đẻ của cháu tên là Khê, mẹ cháu có họ là Phạm và người anh trai tên là Ðoàn… Chúng tôi chỉ là một mắt xích trong cuộc đời cháu và chính cha mẹ Việt Nam của cháu mới là những người đã cho cháu cả cuộc đời.
Tôi là bà mẹ được Hàna và em trai Tomara của nó lấp đầy bằng tình thương yêu.
Nếu tôi đã lỡ không có hạnh phúc mang trong bụng đứa con của mình, tôi lại biết rõ niềm hân hoan được mang nó trong trái tim. Hàna đối với tôi là món quà trời cho… Tôi đã xuất hiện trên đường đời của cháu và sẽ làm hết sức mình để trở nên một bà mẹ xứng đáng.
(Trích thư bà Françoise gửi nhà văn Nguyễn Quang Thân) |
Ði hai, về ba Tháng 9-1996: Chúng tôi được chính phủ Pháp cấp phép xin con nuôi. Ðể hiểu rõ hơn đất nước nơi đứa con tương lai của mình sinh ra, chúng tôi sang Việt Nam du lịch vào tháng 7 năm 1997. 22-2-1998: Tôi nhận được fax cho biết có một bé gái ở Bắc Kạn đang chờ bố mẹ nuôi. 14-3, chúng tôi bay từ Paris và đến Hà Nội ngày 16-3, đọc trước hồ sơ. Ðược biết, mẹ của cháu bé đã chết sau khi sinh con, bé còn một anh trai và người cha đã đưa bé đến một trung tâm y tế. 21-3-1998: Chúng tôi lên Bắc Kạn. Cuộc gặp đầu tiên. Cái nhìn của cháu bé lôi cuốn chúng tôi mãnh liệt. Chúng tôi phát hiện Hàna không biết bú, chưa bao giờ được bú sữa và chỉ được nuôi bằng cách bón cháo bằng thìa. Nó đã được 5 tháng. Chúng tôi nhận con và đưa cháu về Hà Nội để chăm sóc. 26-3: Trở về Bắc Kạn để làm tiếp thủ tục. Thật xúc động. Ở đó chúng tôi bắt đầu dấn thân như là những người bố bà mẹ thực thụ, biết thương yêu và có trách nhiệm. Khó nhọc trở về Hà Nội. Trời quá nóng bức. Hàna rất mệt mỏi. 30-3: Hàna bị nôn, tiêu chảy và suy sụp, gầy yếu. Chúng tôi đưa cháu tới bệnh viện nhi. Nó vẫn suy dinh dưỡng, viêm ruột, mất nước, phải truyền dịch vào đầu. Thật sự là địa ngục! 31-3: Hàna đã khá hơn. Nó mút tay trong khi ngủ. Tôi đút vào miệng nó cái núm vú của chai sữa. Hàna đã biết bú, đã được cứu sống!!! Chắc chắn tôi đã khóc… những giọt nước mắt vui mừng. 2-4: Chúng tôi rời bệnh viện. Thử thách này đã củng cố sức mạnh cho mối liên hệ giữa cháu và chúng tôi, cái nhìn của Hàna nói với tôi rằng chúng tôi đã là bố mẹ của nó rồi! 11-4: Sau nhiều lần đi lại và hoàn tất thủ tục với Ðại sứ quán Pháp, chúng tôi rời Hà Nội. Buồn vui lẫn lộn. Nhất định chúng tôi sẽ trở lại đất nước mà chúng tôi yêu mến, đất nước của con gái tôi. Nhiệt độ ngoài trời 35 độ C. 12-4-1998: Ðến Paris…0 độ C và có tuyết. Chúng tôi khi đi là hai, lúc trở về đã là ba! Sung sướng nào bằng! (Trích nhật ký của bà Françoise) |
Bình luận (0)