xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Kết thúc vào buổi sáng

Truyện ngắn của Cấn Vân Khánh

Cô vừa nằm ngả xuống, úp mặt xuống gối đã thấy những ngón tay anh mơn trớn ngay sau lưng, kịp thời, từ lúc nào một cách chủ ý anh đứng nép vào tường chứng kiến cô ngơ ngác đi ra và từ từ dấn từng bước một theo sau lưng cô, bất ngờ và làm cho cô thấy tràn đầy xúc cảm. Anh hôn cô từ cổ và không nhìn thấy đôi mắt cô khép hờ. “Thôi nào quay lại đây đi, anh năn nỉ đấy!”. Cô lắc đầu nguầy nguậy, anh kéo cánh tay cô khiến chiếc khăn tắm tuột xuống, và lúc này thì lạ thay cô không còn xấu hổ

Cô soi gương thật kỹ, môi mím lại, tóc ướt sũng rủ xuống khuôn ngực gầy và trắng, mùi sữa tắm dịu dàng trên làn da, cô kéo chiếc khăn tắm lên quấn hờ một vòng rồi bước ra ngoài.

Cô không nhìn thấy anh, chỉ thấy vài cuốn tạp chí về kiến trúc vương vãi trên giường. Nơi chiếc gối anh và cô gối đầu chung chai nước hoa của anh nằm gọn đó, còn thoang thoảng hương vây quanh. Chai nước hoa cô mua cho anh nhân dịp cuốn sách thứ ba của cô xuất bản. Cô đã ngần ngừ mãi ở quầy mỹ phẩm tại trung tâm thương mại để thử mùi từng loại một, tự hỏi không biết anh sẽ hợp với loại nào. Dù cô biết chẳng cần nước hoa. Sự gợi cảm nơi anh cũng đủ khiến cô xao động. Cuối cùng, cô chọn Hugo Boss, cô nghĩ anh sẽ thích bởi nó ẩm và nồng nàn.

Cô chuyển vào Sài Gòn cho anh theo đường bưu điện và quả thật anh đã rất bất ngờ, anh gọi điện cho cô, vừa nói vừa cười, rằng tại sao cô luôn khiến anh phải ngạc nhiên đến thế, rằng cô thật là tinh tế, cô luôn thích gây bất ngờ cho người đàn ông cô yêu. Hôm nay nó đã ở đây, sóng sánh đầy ắp từng giọt thấm trên da thịt, trên tóc anh. Anh đã không dùng nó khi thiếu vắng cô, anh chỉ dùng khi anh ở bên cô.

Cô vừa nằm ngả xuống, úp mặt xuống gối đã thấy những ngón tay anh mơn trớn ngay sau lưng, kịp thời, từ lúc nào một cách chủ ý anh đứng nép vào tường chứng kiến cô ngơ ngác đi ra và từ từ dấn từng bước một theo sau lưng cô, bất ngờ và làm cho cô thấy tràn đầy xúc cảm. Anh hôn cô từ cổ và không nhìn thấy đôi mắt cô khép hờ. “Thôi nào quay lại đây đi, anh năn nỉ đấy!”. Cô lắc đầu nguầy nguậy, anh kéo cánh tay cô khiến chiếc khăn tắm tuột xuống, và lúc này thì lạ thay cô không còn xấu hổ.

Cô sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc, khi môi anh run run mềm mại áp chặt môi cô, thì thào những câu chỉ một mình anh hiểu, và lúc đó cô dang đôi bàn tay níu anh về phía mình. Thân thể cô căng phồng như một trái bóng.

Cô có vài đêm quấn quýt bên anh, và đây là lần thứ hai, với người đàn ông được gọi là nhân tình, vì anh đã có vợ, được nhìn thấy anh đi lại trong căn phòng ấm áp rất nhiều hoa, nghe anh nói những câu chuyện lạ lùng, mỗi câu chuyện của anh đều lạ lùng. Cô thường rủ anh đi bộ xung quanh bất kỳ cái hồ nào đó trong thành phố và bảo với anh rằng khi anh đi khỏi nơi này, em vẫn một mình đi dạo và cảm thấy rất buồn, em hay dừng lại ở một chiếc ghế đá nào đó, đọc vài trang sách, nhìn những đôi trai gái nắm tay nhau thật chặt nhưng tự nhủ rồi mình sẽ vượt qua. Lúc đó em thấy bàn tay em rất lạnh, những ngón tay lạnh buốt thèm nhúng xuống nước ấm và cảm giác bắt đầu được xoa dịu sẽ lan tỏa khiến em nguôi ngoai phần nào.

Chỉ cần cô nói đến đó anh gọi taxi ngay lập tức. “Chúng ta phải đi thôi”. “Ngay bây giờ sao?”. “Đúng rồi, ngay bây giờ!”, anh trở nên cuống quýt.

Bất kể cô hét ầm lên là cô chỉ muốn nằm trong chăn nghe nhạc mà thôi, anh cũng kéo cô bằng được ra khỏi phòng.

Cô nhủ thầm cô còn cả cuộc đời dành cho anh nên cô còn có thể trì hoãn được.

Rồi đến lúc...

Anh tạm biệt cô, không kịp nhìn cô khóc một mình, anh thức dậy từ rất sớm và kéo vali thật khẽ, không quên ôm chầm lấy cô, cô nghe tiếng giày của anh xa dần xa dần và nước mắt cô rơi xuống, những giọt nước trong vắt. Cô im lìm, chỉ đủ ngưng lại các giác quan trong vài giây rồi nhắn một cái tin để anh kịp đủ nhận trước khi lên máy bay: “Anh sẽ ly dị chứ?” và chỉ cần mười lăm phút sau, cô đứng dậy, mặc chiếc váy kẻ ca rô bước ra phố mang theo tâm trạng trống rỗng, dù anh nhắn lại ngay lập tức cho cô: “Anh sẽ ly dị!”.

Cô sẽ không viết được gì sau vài ngày ấy, chỉ có thể độc thoại, nghĩ và phiền muộn đến khi anh viết mail cho cô, nói rằng anh rất khỏe và tất cả những gì anh có đều chỉ thuộc về cô.

Thực sự là cô không có khả năng nghi ngờ anh, khi yêu người ta không có khả năng nghi ngờ.

Mùa đông đến sớm, cô hằng tuần chat với anh hoặc viết mail. Anh hẹn cô mùa đông sẽ lại ra Bắc gặp cô. Cô nhớ đôi mắt nhìn thẳng của anh, nhớ cả tật xấu hay hút thuốc của anh, đến nỗi khói thuốc của một chàng trai trong quán cà phê cũng làm cho cô nhớ anh. Cô bắt chuyện với anh ta khi đi ngang qua, bật cười khi thấy nhãn hiệu thuốc lá của anh ta giống anh. Còn lại thì anh trở nên khác biệt. Hoàn toàn khác biệt với bất kỳ người đàn ông nào cô gặp trên đường. Có khi anh thổ lộ với cô rằng anh đã thực sự rất bối rối khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đến mức anh phải hút một bao thuốc trong đêm hôm đó. Ngay cả khi anh không còn ngủ chung với vợ và thi thoảng đi làm về muộn phải tìm một khách sạn nào đó để qua đêm, anh vẫn không hút nhiều đến thế.

Điều đó khiến cô cảm động rất nhiều.

Anh nói rằng anh thích cô sơn móng tay màu đỏ, tô son đỏ và ngồi gõ bàn phím, trông cô trẻ trung, hấp dẫn một cách đặc biệt. Anh cũng không bao giờ ghen với các nhân vật nam trong tiểu thuyết của cô.

Và anh biết rằng anh cần cô, song anh không nghĩ anh có thể có được cô nhanh như thế.

Anh kể lể rất thật và luôn làm cho cô hãnh diện vì được anh để mắt đến. Anh không tin là cô có một quãng thời gian rất dài phải sống một mình, đi du lịch một mình, hoàn toàn cô độc, kiêu kỳ và không có nhu cầu gặp bất kỳ ai. Đến mức có lúc cô nuôi tóc thật dài và luôn sa vào trầm cảm. Cô viết về những mối tình ngắn ngủi, gieo vào lòng bất kỳ ai đọc nó những hồ nghi và hoảng hốt. Và cô biết mình hơi vô trách nhiệm, dù với cô tuổi thanh xuân luôn đẹp.

Anh chat với cô, thường hỏi cô bằng những câu hỏi khiến cô khó quên. Cô ghi vào giấy và dán lên tường gần nơi cô ngủ. “Hãy nói cho anh biết căn phòng của em có đủ ấm không?”. Cô đọc rất to và tưởng tượng anh đứng trước mặt, cô hét ầm lên vì sung sướng.

Cô đã luôn sống bằng cảm xúc của mình với anh, điều cô chưa từng làm với một người đàn ông nào trước đó. Cô đã quên rằng cô lo toan điều gì sẽ đến với mình, trong mối quan hệ hoặc một mối ràng buộc nào đó, vì anh ở trong máu cô, ý nghĩ, thói quen, sự phụ thuộc hoàn hảo. Cô đã may mắn biết bao khi tìm được anh.

Nhiệt độ xuống thấp kéo dài, thành phố cũng thở ra khói, một màu lam trắng vào buổi sớm, cô thức dậy, trèo lên xe buýt đi chợ. Cô ghé vào hàng len mua vài cuộn len màu xanh rêu, cô lại tiếp tục tốn thời gian để suy nghĩ xem với dáng người anh, anh sẽ hợp với màu gì, điều đó hao tổn tâm trí của cô gấp nghìn lần và cô tự hỏi không hiểu tại sao mình lại mệt đến thế. Cô nhìn ngó, so sánh và hỏi han từng người một rằng đàn ông thì có thể khoác trên mình chiếc khăn có màu sắc như thế này không? Về đến nhà, cô gỡ từng sợi len và bắt đầu đan, cô tính trong vòng một tuần cô sẽ hoàn thành và lúc đó, cô sẽ kịp tặng cho anh.

Chiếc khăn khiến tay cô tím bầm, và vì vội vã, mũi kim nhọn vô tình đâm vào ngón tay cô chảy máu. Đúng vào ngày cô ra sân bay đón anh. Cô ngồi đợi anh mãi, vừa thấy anh cô đã chạy đến thật nhanh, cô quàng khăn cho anh, anh kịp nhìn tay cô và nhăn nhó: “Tại sao thế?”. “Em bất cẩn!”. Anh đưa tay cô lên miệng và hôn.

Anh hôn vào chiếc khăn mà cô đan. Và anh cũng đã hôn cô rất nhiều sau đó.

Cô chỉ muốn hỏi anh rằng: “Anh đã ly dị chưa?”. Cô hy vọng tất cả đã hoàn tất... Nhưng anh không cho cô cơ hội. Anh dắt cô đi khắp thành phố, ghé vào những quán cà phê êm dịu và đầy mơ mộng. Họ đi dạo rất nhiều khiến chân cô mỏi nhừ, anh đã cõng cô lên những bậc cầu thang lên phòng. Anh đợi cô bước ra từ nhà tắm, và anh lại bất ngờ xuất hiện sau lưng, nhẹ nhàng nhấn chìm cô lúc nào không hay. Ngày nào cũng như ngày nào.

Nhưng cũng có ngày cô và anh im lặng, cho đến lúc anh phải xa cô. Những điều đã qua được lặp lại như một cuộn phim, dĩ nhiên với cô anh có thể lặp lại hàng triệu lần làm sao cô chán nổi, vì tình yêu của cô là một căn bệnh.

Kết thúc vào buổi sáng, anh đi khỏi, trở về thành phố nơi anh sinh ra, cô khỏa thân dưới ánh đèn dịu dàng nhắn cho anh: “Anh sẽ ly dị chứ?” rồi đứng dậy tròng chiếc váy vào người nhưng chân cô không vững, cô ngã xuống gối, cô ngửi thấy mùi nước hoa và chóng mặt. Cô muốn đi ra phố, cô ghé ngang quán cà phê, ngồi co ro và nôn nao vì chờ đợi. Phải một lúc lâu, rất lâu mới thấy chuông điện thoại rung, anh đã nhắn cho cô, có lẽ khi máy bay vừa cất cánh:

“Mình là người tình được không em?”.

Cô cất điện thoại vào túi áo. Bên kia đường, chàng trai hút thuốc nhãn hiệu giống anh vừa chạy ngang qua, lạ thay cô vẫn còn kịp nhận ra. Cô nghển cổ nhìn theo. Lần đầu tiên cô có cảm giác gương mặt anh và anh ta giống nhau. Những người đàn ông đều có những gương mặt giống nhau. Cô đưa ngón tay sưng tấy lên miệng ngậm. Lạ thay, cô đã mất hết cảm giác đau đớn.

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo