xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Con sâu và lòng tin

Bùi Việt Phương

Mấy bữa vợ đi công tác; trở trời, cái đầu gối của mẹ lại đau, tôi phải tự đi chợ. Chợ đông, phải chống chân dừng xe nhích từng bước. Đã nghe mẹ tôi kể về trăm thứ độc hại ẩn trong thực phẩm như “thập diện mai phục”, ai bảo ăn là lúc an nhàn hưởng thụ?

Nghe mấy bà nội trợ gần nhà rỉ tai:

- Rau sạch phải là loại nham nhở, lỗ chỗ những vết sâu cắn thì mới đúng. Chứ rau cứ xanh mướt, nõn nà, sợ lắm!

Hổm rày, sau khi đã trút xong gánh nặng cơm nước, rảnh rỗi tôi tản bộ ra khu ngoại ô, thấy mấy bà, mấy chị đang lúi húi nhặt cỏ mấy vườn rau phía dưới đại lộ. Giờ làng nhập vào phố, diện tích trồng cấy thu hẹp, đường cắt ngang bờ ruộng nên chuyện tưới tắm, vun xới một cây rau cũng lộ diện trong mắt mọi người. Ruộng rau như cái chiếu chèo giữa hội làng ngày xưa nằm giữa bốn phía săm soi.

Thấy một chị chủ vườn cứ băn khoăn nhìn mấy con sâu trên tàu lá cải, hỏi thì chị bảo:

- Ngày trước, nhà nông ai cũng ghét sâu bọ, nhìn thấy là diệt. Nhưng nay nhiều khi phải “nhờ” mấy ông sâu ấy mới chứng thực được là rau sạch, mới khấm khá được. Nên tôi cứ băn khoăn nên bắt hay không?

Ngẫm nghĩ một lúc rồi chị nói tiếp:

- Nhưng mất bao mồ hôi nước mắt, trồng được cây rau xanh, chả lẽ cứ nhìn sâu nó phá. Sạch hay không ở cái tâm mình chú nhỉ.

Ngẫm ra, thấy buồn cười đến chua chát. Con sâu hay cái mác tiêu chuẩn này, tiêu chí nọ hay những clip quảng cáo về độ sạch, tinh khiết, an toàn thực phẩm. Sạch hay không, tay mình làm, tâm mình chứng giám phải tự biết chứ!

Thế rồi, một buổi chiều dđi làm về qua con đường đầu chợ. Nắng quái chiếu xiên mũ lại thấy khuôn mặt chị lấp ló sau vành nón cũng đang héo theo cùng gánh hàng rau. Đoán chừng rau của chị còn ế dài dài. Hình như lâu nay lời nói của cả những người chân lấm tay bùn, miệng làm hơn tay nói cũng đã không còn đáng tin.

Dường như cái thói quen nhìn vào mắt nhau để tin nhau cũng đã không còn. Còn với chị nông dân trồng rau ấy, cái kết của một sự khước từ giả dối là thế ư? Nhưng đã một nắng hai sương, cái tâm đã sáng, sao phải mượn đến sâu?

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo