xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Người đàn bà che mặt - Ngân ngấn màu xưa

Lê Vũ

Làm sao tròn suất diễn/Sao giấu được mình trong ánh mắt đêm (Độc vũ)

Tập thơ Người đàn bà che mặt của Đông Hà (NXB Thuận Hóa - 2010) là một bày biện phơi mở những trầm tích của ký ức, những vết nhăn bội số của đêm, những thui đen mù chột mà “đắp bao nhiêu cũng không hết phần lận đận/nên hễ trái trời lại tấy đỏ cả nhau”. Là Đông Hà xin lỗi cũng đồng thời tự biện: Chỉ là sự che mặt của ký ức.
 
35 bài thơ trong tập đồng hành với năm tháng tóc bay, những nghĩ suy trải nghiệm của nhà thơ trẻ.  Để một ngày ngồi nhìn lại/Biết mình buồn đến mênh mông (Trò dại)

img

Thơ thở hắt ra, không mệt nhưng trong nỗi dịu dàng là bàng hoàng thảng thốt để đến đêm thì ngàn đêm chong trắng, trắng mất mát, trắng vô vọng cầu xin. Lên chùa thắp một ngọn nến, gõ ba tiếng chuông chợt nghe tiếng chuông thừa bay lên; nhìn lại nhan sắc cụng cựa, biết ra hương thừa, thôi thì, lập chùa tu riêng.
Người đàn bà che mặt, trước hết là một ngoảnh lại với ngày xuân để tròng trành tiếc nuối khi mà đã buớc quá cái tuổi “đã toan về già”. Tâm tình với “Phố cổ” cũng là nhắn gửi với ngân ngấn màu xưa:
 
Thôi phố ạ, chuyện tình ta cũng cổ /Ngói lên rêu em cũng hóa rong rồi
 
Thời gian trôi, tiếng buồn rơi chậm vào những hoàng hôn và Đông Hà nhận ra rất rõ: Đã trôi hết những con đường đầy nắng/những xanh vô cớ bỗng ngại ngần/bỗng tung bỗng hứng phần nghi ngại/bỗng rớt mơ hồ dưới mắt ai (Giờ thì đã muộn).
 
Vĩ thanh của những cuộc tình hôm nao với những cung điệu: sầu, đau, chua chát, cợt cười chính là mảng đậm đặc trải ra suốt tập thơ. Tình tung hứng, tình gây mê nhưng tình, những lưỡi đao ngọn suốt khi nhìn lại. Ta tưởng chừng như Đông Hà cười lên rách mắt và cong một điệu môi heo héo:
 
Hôm qua nhặt lá ba hoa/Đổi mua được chút như là tình yêu/Tình yêu mua buổi chợ chiều (Dã quỳ)
 
Thơ Đông Hà là một sự trở về của cái tôi như chính nhà thơ đã thú nhận: Mỗi lúc muốn tìm lại mình, tôi lại làm thơ.
 

Và Đông Hà đã thú nhận trong đêm vô tận, trong vô biên ngút ngàn những thủy ba ngầm xô lệch. “Đêm” lặp lại với tần số cao những da diết thương vay, những lồ ngồ nghi hoặc đặc biệt trong hai bài Đêm qua, Không còn bếp lửa nào tàn. Đêm rung lên những vực ngờ chống chếnh buồn rầu: “Rồi như thể cái đi là định mệnh/Không đi băng chân ta lại đi bằng hồn... (Rối). Đêm đau đáu nứt ra từ khát khao nhen lại nhưng bếp lửa đã tàn tro và cũng từ một xác quyết không còn nhầm lẫn: Em không còn là cái đích/Để anh có thể dừng chân/Vậy mà em tin (Cái đích cuối cùng). Khi hết là đích nhắm của tình ái, tình như giấc mơ bay đi, lọ mọ với chiêm bao: Sao ta lại quá bóng hình/Để nông thì cạn để mình thì đau (Em và anh). Câu lục bát mềm mại mà vỡ ra tan tác mảnh thủy tinh nhọn hoắt: Đêm qua sao rụng chân mày/Có ly nước mắt tưởng đầy lại vơi (Đêm qua).

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo