Mấy đứa trẻ còm cõi suốt ngày cởi trần, lâu lâu lại chọc ghẹo nhau khóc í ới. Người mẹ trong nhà chạy ra tét vào mông mỗi đứa một cái thật đau, mặt chúng đờ ra một lát rồi lại lầm lũi chui vào gầm giường nằm chơi.
Những đứa con của chị Phương quanh quẩn trong ngôi nhà chật chội
Người mẹ năm nay 38 tuổi kể, chị sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, cha mẹ đã bỏ rơi chị ở bệnh viện ngay ngày cất tiếng khóc chào đời. Sau đó chị được một người cô ruột nhận nuôi và lo cho ăn học. Song chỉ theo đến lớp 6 chương trình bổ túc chị Phương xin nghỉ để đi bán đậu phộng kiếm tiền phụ mẹ nuôi.
Mặc dù đã 38 năm trôi qua nhưng đến giờ vết hằn bị cha mẹ bỏ rơi vẫn chưa thể xóa nhòa trong tâm trí chị Phương. Nhiều lúc có ai đó vô tình hỏi về cha mẹ ruột, người phụ nữ bất mãn bảo: "Tôi hận họ lắm, không nuôi được thì thà họ đừng đẻ ra".
Hai đứa trẻ hết chọc ghẹo nhau lại chui vào gần giường chơi
Cuộc sống buôn thúng bán bưng vất vả, đến đầu năm 17 tuổi Phương gật đầu đồng ý làm vợ của anh Tú, một thanh niên hơn chị vài tuổi làm nghề bốc xếp, với hy vọng yên bề gia thất rồi sẽ đỡ cô đơn. "Mình nghèo lại học vấn thấp đâu dám mơ lấy được chồng giàu có. Thấy ảnh hiền lành, thật thà, chăm chỉ làm ăn nên tôi ưng đại. Cuộc sống từ đó đến giờ vẫn vậy, được cái cả hai chịu khổ cũng quen rồi", câu chuyện gia đình được chị kể tiếp.
Cưới chồng được một tháng chị mang thai rồi hạ sinh đứa con đầu lòng khi chưa hết tuổi 17. Và sau đó chị cho ra đời trung bình 2 năm một đứa, lần lượt sinh năm 1993, 1996, 1998, 2000, 2001, 2005, 2007, 2009, 2010.
Nhà nghèo, con đông lại thêm khó khăn, chị Phương kể hồi sinh đứa con thứ 3 chị cũng định triệt sản nhưng không được, đặt vòng thì xuất huyết, uống thuốc ngừa thai thì vài bữa lại quên nên liên lục "vỡ kế hoạch". Mặc dù khó khăn vậy nhưng chị vẫn khăng khăng "đẻ tới đâu nuôi tới đó" chứ không chịu cho ai. Nhiều người hiếm muộn đến xin con về nuôi và hứa cho mấy cây vàng nhưng chị vẫn từ chối.
Hiện giờ chồng chị Phương vẫn theo nghề bốc xếp với thu nhập từ 300.000 đến 400.000 đồng một ngày, bản thân chị chuyển sang bán nước giải khát và khoai nướng trước cửa nhà mỗi ngày lời khoảng 200.000 đồng. Thu nhập không ổn định mà cuộc sống ở chốn thị thành giá cả mọi thứ ngày càng đắt đỏ. Chị Phương bảo, ngày nào làm nhiều tiền thì mua thịt, cá còn ngày nào trời mưa, buôn bán ế ẩm thì vợ chồng con cái chỉ ăn rau, cháo, mì tôm cho qua ngày.
"Tiền học phí sắp nhỏ thì xin nhà trường đóng theo tháng. Ăn uống cũng tiết kiệm lắm mà lâu lâu vẫn phải vay tiền nóng trả lãi cao. Cũng may có mấy phụ huynh tốt bụng đóng giúp học phí cho một đứa, mới đây gia đình cũng được phường xét diện hộ nghèo nên cũng được giảm một ít", chị Phương bộc bạch.
Về gia cảnh của chị Phương, ông Nguyễn Cội, Tổ trưởng tổ dân phố khu vực cho biết, đây là một trường hợp "cá biệt" ở địa phương. "Mặc dù các ban ngành đoàn thể đã đến tận nhà khuyên nhủ và đưa đi triệt sản nhưng hễ đến bệnh viện là cô ấy lại kiếm cớ trốn mất. Cho đến khi sinh xong đứa thứ 10, Phương mới đồng ý thực hiện biện pháp kế hoạch. Hiện giờ chúng tôi một mặt giúp đỡ gia đình này theo diện khó khăn, một mặt vẫn tuyên truyền để họ thực hiện tốt các biện pháp kế hoạch".
Bình luận (0)