“Tôi không muốn thấy mặt ông Minh nữa, cô làm cách nào đó thì làm, chỉ biết là từ đầu tháng sau, trong danh sách nhân viên của công ty không có tên Nguyễn Văn Minh”. Giám đốc gọi tôi, chỉ nói đúng bấy nhiêu. Từ giờ đến cuối tháng còn chưa tới 10 ngày. Cách gì thì công ty cũng sẽ vi phạm pháp luật lao động nếu anh nhân viên tên Minh ấy nhất định không tự nguyện nghỉ việc.
Thời gian đầu, mọi việc khá suôn sẻ vì người tiền nhiệm đã làm đâu vào đó. Người lao động được ký hợp đồng, đóng bảo hiểm đầy đủ. Thế nhưng đến tháng thứ 4 thì bắt đầu nảy sinh rắc rối khi có người lao động đề nghị tăng lương vì giá cả tăng quá nhanh. Tôi nhờ người kiểm tra lại thông tin mà Công đoàn cung cấp và thấy đúng như vậy nên thống nhất đề xuất tăng 10% lương cho nhân viên. Văn bản kiến nghị vừa gởi đi thì ngay trong buổi chiều hôm đó, giám đốc gọi tôi lên: “Coi chừng người ta chưa được tăng lương thì cô đã bị đuổi. Ai đời trưởng phòng nhân sự lại về hùa với Công đoàn đòi tăng lương cho người lao động là sao?”. Tôi trình bày lý do mình đồng ý với kiến nghị của Công đoàn: Chăm lo cho người lao động là cái gốc để giữ nhân lực. Nếu họ không đủ sống thì làm sao an tâm làm việc, chưa nói đến làm việc với năng suất, chất lượng cao?
Từ hôm đó, nhất cử nhất động gì của tôi cũng bị giám đốc để ý. Tất cả các đề xuất của tôi về việc thay đổi, bố trí lại một số vị trí trong công ty cũng bị gạt đi. Khi “không ưa ai” thì giám đốc ra lệnh ngắn gọn: “Làm sao đó thì làm để tháng tới không còn thấy người đó trong danh sách lao động”. Trường hợp của nhân viên Nguyễn Văn Minh là giọt nước tràn ly. Do không thể ngụy tạo lý do để đuổi anh ta nên người phải ra đi là tôi.
“Tôi cũng chỉ cần cô làm đến vậy…”
Câu chuyện thứ hai tôi muốn kể là thời gian tôi làm trưởng phòng nhân sự cho Công ty K.Đ, một doanh nghiệp chế biến thực phẩm 100% vốn trong nước. Công ty này giám đốc là chồng, phó giám đốc là vợ, các bộ phận còn lại ít nhiều đều có dây mơ rễ má với lãnh đạo công ty. Đây là nơi tôi gắn bó lâu nhất: 3 năm. Trước khi tôi vào, công ty không có bộ phận nhân sự mà chỉ có lao động tiền lương. Hồ sơ của người lao động thì thiếu đủ không ai biết; số người được ký hợp đồng, được đóng BHXH là bao nhiêu cũng không ai hay. Đặc biệt, nhiều bộ phận dư lao động nên mọi người tự ý bố trí thay nhau nghỉ luân phiên mà lãnh đạo không hề biết; lại có bộ phận rất cần người như các nhân viên kiểm soát chất lượng, an toàn lao động, kỹ sư hóa thực phẩm… thì lại không có.
Chỉ cần người “giỏi lách luật” Tính ra, từ năm 2000 đến nay, tôi đã làm việc ở 5 doanh nghiệp. Tôi nghiệm ra rằng dù làm tốt hay không tốt gì rồi cũng phải ra đi. Bạn bè tôi nhiều người làm công tác nhân sự ở các công ty cũng đúc kết: “Ở nước mình bây giờ, nói đến nghề nhân sự cho mỹ miều chứ thật ra các doanh nghiệp chỉ cần những người “giỏi lách luật”. |
Bình luận (0)