Xin lỗi em, mình của anh. Anh thích gọi như thế bởi từ khi mình đón nhận anh về sau những lầm lỡ thì anh biết rằng, anh và mình đã là một phần không thể tách rời của nhau, người này thật sự là một nửa của người kia. Và đó là mãi mãi, cho tới ngày thế giới này đi đến tận cùng.
Mình ơi, xin lỗi em...
Xin lỗi em vì cái lần em đi công tác xa, anh đã không dè xẻn như lời em dặn nên số tiền chi tiêu trong 2 tuần đã mất veo trong 7 ngày, sau đó con mình không có sữa, bữa cơm của mấy cha con chỉ có dưa mắm với canh rau suông mà mấy đứa nhỏ không dám hé môi!
Xin lỗi em bởi có lần anh đã đi nhậu có “gác tay” với bạn bè và về hùa với họ gọi em là “con chù ụ của tui sao nó sống dai vậy”...
Xin lỗi em vì không ít lần đi cùng em mà anh lại lén nhìn những cô gái trẻ măng, xinh đẹp và thầm ước ao “phải chi vợ mình cũng được như vậy”. Lúc đó anh quên mất rằng, những cô gái ấy rồi có lúc cũng sẽ già nua...
Xin lỗi em vì có những lúc vô cớ anh nổi giận khi con khóc, vợ đau, nhà túng thiếu...
.... Và xin lỗi em vì có lần khi cuộc sống quá quẫn bách, anh đã nghĩ “mình thật bất hạnh khi lấy phải một bà vợ vừa nghèo, vừa xấu...”.
Tất cả những điều đó, em không hề hay biết. Hoặc em có biết mà vẫn nín nhịn cho “yên cửa, yên nhà” như có lần em vừa khóc, vừa nói với các con mà anh vô tình nghe được.
Mình ơi, 30 năm qua, em đã đi cùng anh với những cay đắng ngọt bùi mà phần đắng cay lúc nào cũng nhiều hơn bùi ngọt...
Anh không biết mình có còn được sống qua ngày hôm nay hay không nhưng dù sống hay chết thì điều ước lớn nhất của anh là được nắm chặt tay mình hoặc là đi tiếp, hoặc là dừng lại giữa thế giới vô cùng.
Vậy đi mình nghen...
Bình luận (0)