Sống về đêm
Đêm Hà Nội trời rét buốt, những lao động tự do ở “chợ người” tại đây vẫn phong phanh, cần mẫn đợi hàng về. Nhiều ánh mắt mệt mỏi, đăm chiêu gắng gượng trong đêm khuya. Khi tôi giơ máy ảnh định chụp, một phụ nữ vội quay mặt đi chỗ khác, xua tay: “Có đẹp đẽ gì đâu mà chụp”.
Trò chuyện một hồi, chị cho biết tên Hải, quê Thanh Hóa. “Chụp ảnh đăng báo nhỡ con cái tôi ở quê biết, chúng lại xấu hổ với bạn bè. Từ ngày chồng mất cách đây 3 năm, một nách 4 đứa con, tôi phải gửi ông bà nội rồi lên đây kiếm sống. Đêm nào có việc, tôi cũng kiếm được hơn 100.000 đồng. Tằn tiện tiền trọ, tiền ăn thì cũng có dư chút đỉnh gửi về nuôi con nhưng dạo này ế ẩm lắm” - chị than thở.
4 giờ. Mưa vẫn rơi nặng hạt. Hết hàng, nhiều “thợ đụng” lục đục lê bước về chỗ trọ sau một đêm vất vả. “Phố thị ngày càng khó sống, nhiều người đành trở lại quê nhà, phó mặc cái nghèo đeo bám” - ông Luân bộc bạch.
Ế chỏng chơ
Trọn buổi sáng đứng chờ việc ở vườn hoa Hà Đông - Hà Nội, một nhóm “thợ đụng” hàng chục người quê ở huyện Giao Thủy - Nam Định vẫn không có người thuê. “Cả tuần nay, chúng tôi cứ ra đây ngồi thế này rồi lại về mà chẳng có ai gọi làm gì” - một người đứng tuổi tên Đoàn rầu rĩ.
Trưa, tôi về dùng bữa cơm cùng họ ở khu nhà trọ tồi tàn, ẩm thấp ở xóm 2, phường Hà Cầu, quận Hà Đông. Một anh tên Phán dẫn tôi vào căn phòng rộng khoảng 8m2. “Phòng thế này mà 5 người ở đấy. Cái phản bên kia là vợ chồng chị gái tôi nằm, còn phản này là chỗ ngủ của tôi và 2 đứa cháu. Mùa hè thì chật chứ lạnh thế này, nằm ấm lắm” - anh hóm hỉnh.
Bữa ăn trưa có bát canh dưa chua nấu cá trôi, cải bắp xào cà chua. Tôi thắc mắc: “Chẳng có việc làm mà ăn “sang” thế?”. “Hôm nay có khách nên anh em cải thiện tí. Chẳng mấy khi chú tới đây” - anh Phán niềm nở.
Bên mâm cơm, chuyện đời cứ chảy tràn. Nhóm “thợ đụng” Giao Thủy cho biết làm nghề này cũng có ngày kiếm được vài trăm ngàn đồng nhưng nhiều khi cả tuần chẳng bói ra cắc bạc. Nhóm của ông Đoàn, anh Phán có khoảng 50 người cùng quê Giao Thủy, lên khu vườn hoa Hà Đông gần 10 năm nay, thuê chung dãy trọ ở phường Hà Cầu, cứ 5 người chung một phòng bé tẹo, 1,5 triệu đồng/tháng. “Ai ới gì làm nấy, “nhạc” nào tụi này cũng “nhảy” được. Bởi thế, người ta mới gọi tụi tôi là “thợ đụng” - một anh tên Chính giải thích.
Bữa cơm đang ăn dở bỗng điện thoại của Chính réo vang. Anh nghe xong, quay sang vợ, hồ hởi: “Có việc cho bà đây, đi lau nhà ở khu Thanh Bình. Họ cần 2 người, số điện thoại đây. Bà kêu thêm con Hảo rồi chị em đi đi. Tiền công 150.000 đồng, nhà 2 tầng. Nhanh lên, kẻo chủ nhà chờ lâu không thấy đến, họ lại gọi người khác mất”.
Đang ăn, anh Chính bỗng buông chén, bảo tôi: “Chú thông cảm, cứ ngồi chơi nhé, anh phải chạy ra “công ty” đã, xem có khách không”. Tôi không khỏi bật cười khi nghe Chính giải thích “công ty” của các anh là lề đường Trần Phú ở vườn hoa Hà Đông. “Việc ngày càng ít mà “thợ đụng” ngày càng đông nên nếu có việc thì cứ phải san sẻ cho nhau. Mình có miếng cơm thì anh em cũng phải có tí cháo” - anh Phán “triết lý”.
Ráo mồ hôi là hết tiền! Cách vườn hoa Hà Đông không xa, trên đường Nguyễn Trãi, tôi cũng bắt gặp những ánh mắt khắc khoải, mệt mỏi của những lao động ở “chợ người” gần cổng chợ Phùng Khoang, huyện Từ Liêm.
Ông Khánh và những lao động tự do khắc khoải chờ việc gần cổng chợ
Phùng Khoang
“Mấy ngày nay, tụi tôi cứ ngồi ngáp vặt, chẳng ai thuê làm gì cả. Hơn 20 năm từ Nam Định lên Hà Nội, chúng tôi như con chim đi kiếm mồi, kiếm được nhiều thì con no, ít thì con đói. Cái nghề này nó bạc, ráo mồ hôi là hết tiền” - một người tên Khánh cám cảnh. |
Bình luận (0)