Tiếp xúc với N.T.G, ít ai nghĩ rằng cô gái có khuôn mặt xinh đẹp được tô vẽ bởi hàng lớp phấn trang điểm chỉ vừa bước vào tuổi 17. Em sinh năm 1996.
Sa chân
Bị ăn chặn đủ đường
Sau nhiều ngày tiếp cận với tiếp viên một số nhà hàng, chúng tôi được chị em trải lòng tâm sự. Để được vào danh sách tiếp viên kiêm “đi khách” dài dằng dặc của các cơ sở kinh doanh ngành nghề nhạy cảm, mỗi người phải đóng “phí” từ 15.000 đến 20.000 đồng/ngày cho chủ cơ sở, dù hôm đó nhiều, ít hay không có khách.
Một tiếp viên tên N.T.H cho biết: “Một ngày của chúng tôi bắt đầu lúc 14 giờ đến khi không còn khách. Nhiều nhà hàng quy định trong giờ làm việc, tiếp viên không được phép ra ngoài, trừ khi khách liên hệ với cơ sở và phải được nam nhân viên nhà hàng chở đi”.
Làm việc liên tục như thế nhưng ngoài số tiền “hụi ngày”, các tiếp viên còn bị các cơ sở bóc lột bằng nhiều hình thức. Để qua mắt các đoàn kiểm tra đột xuất, các chủ cơ sở đưa ra quy định tiếp viên không được cất giữ bao cao su trong người, nếu phát hiện sẽ bị tịch thu hoặc đóng phạt. Tuy nhiên, chủ cơ sở lại luôn trữ một số lượng lớn bao cao su, khi tiếp viên có nhu cầu sử dụng sẽ mua lại với giá 50.000 đồng/bao.
“Mỗi lần đi khách được từ 300.000 - 500.000 đồng, tiếp viên phải đóng cho chủ nhà hàng từ 50% đến 70%. Trừ đi tiền phòng, tiền bao cao su, tụi tôi có còn bao nhiêu tiền đâu…” - H. thở dài chua xót. Trong cảnh sinh tồn mệt mỏi ấy, có những chị em chấp nhận trở thành người tình “miễn phí” cho các nhân viên nam tại nhà hàng để được ưu tiên, đặc cách hơn.
Xơ xác những cánh hoa
Bị bóc lột, ăn chặn cũng chỉ là phần nhỏ trong mảng tối của những phụ nữ mang phận “bướm đêm”. Đau đớn, ám ảnh nhất chính là nỗi đau bị chà đạp thân xác.
Chia sẻ cùng chúng tôi, chị T. (nhân viên xã hội) cho biết: “Có lần, trong khi chúng tôi đang tuyên truyền về các bệnh lây lan qua đường tình dục, một chị tiếp viên chỉ vào bức tranh vẽ căn bệnh sùi mào gà với vẻ tức giận: “Đây, bệnh này đây, hôm bữa có ông khách bị còn hơn vậy nữa mà bắt tôi làm đủ thứ... Từ chối thì bị chửi mắng, mất khách…”.
Một lần khác, chúng tôi chứng kiến một nữ tiếp viên khi được khách hàng chỉ định đã hốt hoảng từ chối: “Hôm nay, em kẹt “đèn đỏ”. Chủ cơ sở lạnh lùng: “Vẫn phải tiếp khách”. Lúc này, nữ tiếp viên mới lắp bắp: “Em sợ ông khách đó lắm. Em tiếp mấy lần rồi, lần nào ổng cũng hành hạ em bằng mấy trò quái dị, phải nghỉ một tuần. Em năn nỉ chị cho em hoãn lần này thôi...”. Nhận được cái lắc đầu cương quyết của chủ, chị đành thiểu não bước đi…
Đưa người thân theo “nghề” Ly dị chồng, P.T.C (SN 1984, quê Kiên Giang) gửi con cho cha mẹ, lên TPHCM làm tiếp viên tại một nhà hàng. Thấy thu nhập tương đối, C. về nhà, rủ 2 em gái theo “nghề”. Hiện cả 3 chị em làm tiếp viên trong cùng một nhà hàng. Để che giấu cha mẹ, hằng năm, cả ba thay phiên nhau về thăm, nói dối đang phụ giúp quán ăn. Một trường hợp hy hữu khác, chị L.T.H.T (SN 1967) sau một thời gian ly dị chồng, một mình vất vả nuôi con, được người quen chỉ bước đã đến khu vực Công viên 23-9 đi khách. Cách đây 2 năm, con gái của chị T. (SN 1986) chia tay chồng, dẫn đứa con 3 tuổi về nương nhờ rồi trở thành “đồng nghiệp” của mẹ. |
Kỳ tới: Công nghệ sex Đồ Sơn
Bình luận (0)