(Bài viết dự thi cuộc thi "Cảm tưởng về cà phê - trà Việt" thuộc chương trình "Tôn vinh cà phê - trà Việt" lần 2, năm 2024 do Báo Người Lao Động tổ chức).
Tôi biết đến cà phê trong một lần nghe đứa bạn khoe có người bà con biếu tặng. Lúc đó tôi chưa hình dung được cà phê là như thế nào, chỉ "mặc định" trong đầu đó ắt hẳn là một đồ uống rất ngon và đắt tiền. Và người nghèo như tôi thì làm sao mà có cơ hội thưởng thức? Tôi mang sự thèm khát được một lần thưởng thức cà phê từ thuở đó.
Tôi trở thành sinh viên đại học. Gia đình tôi vẫn nghèo. Việc học đại học của tôi vô tình trở thành gánh nặng của cả gia đình. Năm nhất tôi lao đầu vào đi làm bồi bàn để trang trải cuộc sống hàng ngày.
Một hôm, lúc chuẩn bị tan ca, tôi bưng đồ uống của khách vào. Trên bàn cốc cà phê của khách vẫn còn chừng 1/3. Trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ muốn thử vị cà phê từ cốc thừa của khách nhưng thật xấu hổ khi bị ai đó phát hiện. Tôi có thể gọi cho mình một cốc cà phê mới nhưng tôi tiếc tiếc. Nói đúng hơn là tôi muốn dành tiền cho việc chi trả học hành và cuộc sống.
Nhưng tôi vẫn muốn được thử vị của cà phê. Dù rất xấu hổ nhưng tôi vẫn quyết định hỏi anh pha chế rằng tôi có thể thử một ngụm cà phê từ cốc thừa của khách được không? Anh ấy mỉm cười, khiến mặt tôi đỏ bừng như quả gấc chín. Anh nói để anh tặng tôi một ly cà phê mới nguyên.
Tôi ngại ngùng cảm ơn và đón nhận món quà của anh rồi háo hức thưởng thức. Nhẹ nhàng nhấp từng ngụm, mùi cà phê thơm ngây ngất lan tỏa. Tôi không thể diễn tả được chính xác cảm xúc lúc đó. Chỉ biết rằng hương vị rất ngon và uống xong thì thấy rất sảng khoái.
Sau bao nhiêu năm nhớ lại, tôi vẫn không quên được khoảnh khắc đó. Đó là khoảnh khắc rất tuyệt vời. Và cũng từ khoảnh khắc đã thúc đẩy tôi nỗ lực hơn trong cuộc sống.
Bình luận (0)