xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Chiếc ghế trống

Ngọc Thanh

(CPN)- Chiếc ghế nơi quán nhỏ vẫn còn trống…vì vắng chủ quán. Nhưng những tấm lòng thì không trống vì họ vẫn tiếp tục là “khách hàng thân thiết” của quán.

Một quán cà phê bình dân ngay góc đường. Chủ quán là một phụ nữ trạc hơn 30 tuổi. Dù chẳng có lỗi gì nhưng mỗi lần bán thể nào cũng có người bị chị ta quát tháo vào mặt dù là người mua chứ không phải đi xin. Dù thế, quán chị ngày càng đông hơn. Khách hàng của chị là bác lái xe ôm, cô bán hàng cạnh bên, các nhân viên văn phòng gần quán…Có khi, họ xếp hàng chờ tới lượt mua. Những lúc ấy, chị càng trông tợn lắm. Nhưng những vị khách vẫn..kiên nhẫn mua dù cách đó không xa, cũng có một quán cà phê bình dân như thế.

Chồng lái xe ôm. Hai anh chị có một cháu gái duy nhất học lớp 6. Mỗi chiều đi học về, bé con lại ghé quán của mẹ. Hai mẹ con gặp nhau. Hai cái cằm của mẹ và con chạm vào nhau thay cho lời chào. Bé con và mẹ không ngại làm điều đó trước thiên hạ. Tối đến. Dù chưa 7 giờ tối. Chị và chồng cùng dọn quán chở con về nhà. Khách hàng có năn nỉ mấy, chị cũng nhất quyết không bán. Quán là cần câu chính của nhà vì anh chồng hay bệnh nên những cuốc xe ôm...thưa dần.

Một sáng nọ. Chỉ có chiếc ghế trống. Chiếc ghế cũ mèm, nhựa ghế trông xỉn màu cũ nát. Một lát sau, một bà cụ với dáng đi mệt mỏi và nặng nhọc tiến gần tới quán. Cụ loay hoay...dọn quán. Gương mặt cụ bình thản đến lạ lùng khi trả lời khách hàng : “Con Thu nó đi rồi con ơi! Mới mấy bữa trước thôi!”. Thì ra, chị Thu bị bệnh ung thư giai đoạn cuối. Cả nhà đã biết trước có ngày hôm nay nên ai cũng chuẩn bị tinh thần. Những cơn nóng giận thất thường của chị là do những cơn đau hành hạ, để lấn lướt nó chị cố gắng kềm thay vì rên la đau đớn, chị tạo cớ quát tháo mọi người. Trước đây, tính chị rất dễ thương mềm mỏng, buôn bán rất đàng hoàng, được cái chị làm các món giải khát rất ngon. Biết chị bệnh thế nên không ai bảo ai cứ im lặng khi bị chị...mắng. Chị không muốn nhận lòng thương hại của ai, nên từ chối tất cả những số tiền mọi người xung quanh đóng góp cho chị, chị muốn chính tay chị làm ra.

Bà cụ dọn quán chính là mẹ chồng chị. Một tay chị nuôi mẹ chồng bệnh, chồng cũng ốm, con còn nhỏ. Quê chị ở xa, chị vào Sài Gòn một mình. Nhưng chị yêu anh vì anh thật thà. Ở chốn Sài Gòn này, tìm người như anh chảy máu mắt. Biết mình không còn sống bao lâu, chị dành hết tình thương cho cô con gái của mình. Những lúc hai mẹ con chạm cằm nhau, mọi người xung quanh giấu đi xúc động vì ai cũng biết, đó là lời chào vĩnh biệt của chị với con. Dọn quán sớm vì chị muốn sống cùng chồng con và gia đình những phút giây..hạnh phúc dù có muộn màng..

Chiếc ghế nơi quán nhỏ vẫn còn trống…vì vắng chủ quán. Nhưng những tấm lòng thì không trống vì họ vẫn tiếp tục là “khách hàng thân thiết” của quán. Bà cụ và bé gái lúc này là đồng..chủ quán. Bé chỉ làm chủ quán khi tan học. Anh chồng xe ôm cố tăng cường những cuốc xe hơn…

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo