2. Có một CD cá nhân khi còn có thể chơi đàn tốt.
3. Được tham gia sinh hoạt quốc tế dành cho người tàn tật.
Bị mù từ 4 tuổi nhưng bằng tài năng và nghị lực, Văn Vượng đã làm cho tiếng đàn ghi-ta của mình vang trên sóng phát thanh nhiều năm nay. Anh hiện là nghệ sĩ ưu tú hiếm hoi trong số nghệ sĩ đàn ghi-ta, có bài soạn và sáng tác được đưa vào giáo trình, được chọn là tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên Nhạc viện Hà Nội và TPHCM.
Gặp anh ở cổng Nhạc viện Hà Nội đang đứng cùng cậu con trai, anh hẹn gặp tôi tại nơi anh ở, khu Nghĩa Tân, quận Cầu Giấy. Trước lúc đi, tôi gọi điện thoại và được anh hướng dẫn đường đi rất rõ ràng, là qua những đường nào, những dấu mốc nào. Thật lạ, anh là người đã bị mù từ hơn nửa thế kỷ nay nhưng lại chỉ đường cho một người mắt sáng một cách rành rẽ như thế. Chính anh ra mở cửa cho tôi, mọi động tác chính xác như một người bình thường, rồi anh cũng là người lấy bia rót mời khách. Thế rồi câu chuyện đời anh cứ rỉ rả suốt chiều ấy. Con chim trong lồng ngoài hiên cứ hót dài như đồng cảm với chủ nó.
Vượt qua bất hạnh của tuổi thơ.- Anh kể anh sinh ngày
Ngón đàn mang lại tình yêu.- Hết chuyện nghề nghiệp, chúng tôi nói về cuộc sống riêng. Với một người chịu nhiều thiệt thòi như anh, hẳn là rất khó khăn. Anh bảo anh chỉ có mỗi một nghề là chơi đàn, thu đài phát thanh chỉ để phục vụ nhân dân thôi chứ tiền ít lắm. Anh sống chính bằng nghề dạy đàn và hiện anh có 15 học sinh, trung bình dạy 30 giờ/tuần, mỗi giờ học phí khoảng 20.000 đồng. Anh nói: “Tôi chẳng bao giờ nghĩ thế là ít hay nhiều mà tự nhiên đã hình thành mặt bằng giá thế rồi”. Điều đáng nhớ là chính từ nghề dạy đàn này anh đã gặp được “một nửa” kia của mình. Người vợ của anh hiện nay là bác sĩ Minh Nguyệt, làm việc tại Viện Chống lao vốn là học trò ghi-ta của anh. Yêu thầy, phục thầy, thương thầy, mà chị bước qua dư luận để lấy anh năm 1983 khi anh 41 còn chị 24 tuổi. Họ có cậu con trai tên Văn Hữu Linh 8 tuổi, đang học ở Nhạc viện Hà Nội.
Tôi nhớ ở bộ phim tài liệu Hà Nội trong mắt ai của đạo diễn - NSND Trần Văn Thủy có nói về Văn Vượng nên hỏi lại anh chuyện ấy. Anh như bừng tỉnh, nhớ về niềm hạnh phúc khi anh được đạo diễn mời viết 3 phút nhạc cho phim và chính mình biểu diễn để thu thanh phần nhạc ấy.
Hà Nội có biết bao nhân vật lịch sử làm rạng rỡ cho thủ đô và cũng có những con người bình thường như Văn Vượng tô thêm một nét đẹp cho Hà Nội ngàn năm văn hiến.
Bình luận (0)