Chị kết nghĩa
Ngồi sắp xếp lại tủ sách bị bám bụi, nhìn thấy quyển 125 bài văn hay lớp 12, trang đầu vẫn còn dòng chữ đề tặng, lòng tôi xốn xang…
Tôi dậy thì muộn. Những bỡ ngỡ khi cơ thể có sự biến đổi làm tôi bối rối, bạn cùng lớp có đứa bảo “Con gái hớ hênh…”. Duyên im lặng lôi tôi vô tiệm bán quần áo, mua một chiếc áo lót có đăng ten thật dễ thương dặn tôi từ nay phải mặc. Ngày đầu tiên phát hiện mình là thiếu nữ, tôi đứng tần ngần, rồi khóc mếu vì không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Duyên lại hỏi thăm và rất giống một chị gái, bạn ấy dặn dò tôi rất tận tình… Là bạn cùng lớp, ngồi bên nhau suốt 3 năm học, vắng nhau một lát người kia đã đi tìm... Ngày phượng trổ những đợt hoa đầu mùa cuối năm học lớp 12, tôi và Duyên kết nghĩa chị em, hứa mãi giữ liên lạc... Xa trường 15 năm, tôi là cô giáo, có một cậu con trai chuẩn bị vào lớp 1. Duyên nằm trên giường bệnh với một khối u to tướng, cuộc sống tính từng ngày. Mỗi bận tôi về thăm Duyên, dù nằm một chỗ, bạn ấy vẫn căn dặn từng li từng tí. Lo tôi đơn thân sẽ khổ… Một hai nhắc rằng cậu phải mạnh mẽ lên, phải sống với một nghị lực kiên cường vì cậu còn là chỗ dựa cho con…
Thời gian có thể hủy diệt đi nhiều thứ nhưng tình bạn hồn nhiên thuở học trò vẫn vẹn nguyên và đẹp hơn cùng năm tháng.