Đã nhiều lần chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau. Cả hai đều hứa sẽ thay đổi, sẽ kiềm chế cảm xúc và cái tôi của mình cho gia đình được êm ấm nhưng ngày hôm sau, chuyện đâu lại hoàn đấy. Mạnh chồng chồng giận. Mạnh vợ vợ tức tưởi. Bởi thế khi nói phải ly hôn, cả hai đều nhanh chóng nhất trí, dù trong lòng vẫn có chút gì tiếc nuối, chút gì hụt hẫng. Cảm giác là vậy nhưng chẳng ai níu kéo ai.
Thế là tôi cầm điện thoại gọi cho chồng cũ. Nói chuyện thăm hỏi một lúc, tôi và anh thống nhất với nhau sẽ thử tái hợp một thời gian, xem tình hình có cải thiện được không. Chỉ chưa đầy hai tháng, giữa chúng tôi lại phát sinh mâu thuẫn. Tôi phát ngán với cái tính đùn đẩy trách nhiệm của anh, cái thói đụng đâu cũng nhảy nhổm như ngồi vào lửa.
Một lần nữa cả hai lại tách ra. Lần này thì gọn gàng hơn vì không có giấy tờ hay tòa án. Tôi không muốn chịu đựng thêm nữa. Tôi bắt mình phải thích nghi với tự do và đừng quá nặng nề trách nhiệm làm mẹ. Chồng tôi sẽ tự xoay xở được với mọi thứ.
Sau một năm ly dị, tôi dần quen và sống thoải mái hơn. Không hiểu có phải do tinh thần vui vẻ mà tôi thấy dễ dãi hơn với người cũ. Thời gian qua, tôi và anh bỗng thân thiết hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn, quan tâm nhau nhiều hơn và vì thế lại thấy còn cần nhau.
Đôi khi tôi cứ nghĩ, nếu chúng tôi vẫn là vợ chồng thì tốt quá. Những lúc khó khăn, con đau, mẹ bệnh sẽ có người bên cạnh đỡ đần chăm sóc. Tôi suy nghĩ rất nhiều và cảm nhận anh cũng nghĩ giống mình.
Vì thế, tôi không đắn đo lắm khi mở lời hỏi anh có muốn tái hợp để gia đình đoàn tụ. Bất ngờ là anh im lặng, lắc đầu. Anh nói, mối quan hệ của chúng tôi cải thiện được là nhờ những ngày tháng xa nhau, được sống cho chính mình. Có thể trong mắt tôi bây giờ anh đã thay đổi tốt hơn nhưng thật ra anh vẫn vậy, vẫn nóng tính và cố chấp.
Vì không ở bên nhau đủ nhiều nên tôi không thấy những tật xấu cố hữu của anh. Hãy cứ như vậy mà lại tốt hơn cho cả hai. Nghe anh nói tôi rất buồn. Nếu tiếp tục như hiện tại có thể tôi sẽ thật sự mất anh bởi cả hai chẳng còn gì ràng buộc. Một chút xót xa xen lẫn đau khổ khi tôi biết mình chẳng thể làm gì hơn để anh quay về.
Những lúc cả nhà cùng nhau đi chơi, ăn uống vui vẻ, tôi bỗng thấy hối hận vô cùng. Tôi ước gì thời gian quay lại để tôi biết kềm tính nóng nảy, biết lắng nghe và thông cảm cho chồng. Tuy cả hai đều có lỗi nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho mình vì đã không thật sự cố gắng để bảo vệ mái ấm nhỏ cho toàn vẹn. Tôi đã quá cứng đầu và kiêu hãnh nên giờ phải sống trong nỗi cô đơn, con cái cũng chịu cảnh chia ly. Hy vọng một ngày nào đó không xa, chồng tôi sẽ bỏ qua tự ái cá nhân và thật sự cùng tôi chung tay xây dựng lại một gia đình hạnh phúc.
Bình luận (0)