Dưới chân dốc kia thành phố náo nhiệt hay một nơi chốn lặng im không một tiếng chim kêu? Tôi cũng cảm thấy chung quanh mình đã vắng lắm rồi, những người bạn cũ một thời xuân xanh, những cuộc tình thơ mộng và những người con gái đã biến mất vào một cõi khác. Tôi đang độc hành, không phải trên bước đường thiên lý theo âm vọng rộn ràng của tháng ngày xanh biếc chồi non mà đi một mình vào cõi im lặng nghìn trùng với màu nắng buổi chiều đang xuống phía sau lưng.
Ở tuổi tôi nhìn lại mọi thứ đều đã khác. Người ta yêu nhau của 40 năm trước hoàn toàn khác với bây giờ. Tôi của 40 năm trước yêu em của 40 năm trước không nặng đầu óc toan tính như bây giờ. Chúng ta vẫn hẹn hò nhau buổi trưa xuống phố vào quán cà phê, vào quán kem, vào rạp ciné máy lạnh... bằng thứ tình yêu ngọt ngào, rung động trái tim thật sự, hồn nhiên thật sự. Yêu chẳng nghĩ gì về sau, chỉ mơ giấc mơ phía trước và quá trong trẻo hiện tại. Túi không nhiều tiền, thậm chí chỉ đủ tiền cho nhau ăn hai ly kem, hai vé vào cửa xem ciné và cùng nhảy xe buýt.
Thơ tôi làm cho em ngày ấy nhiều lắm, nhiều đến không nhớ hết. Cũng chẳng có đủ tiền mà in tập thơ, chỉ chép tay từng bài, nắn nót từng chữ trên tờ giấy pelure mỏng và em giữ đâu đó rất cẩn thận trong ngăn kéo trái tim mình và đó là thứ quà tặng tình yêu không hề phai vì nó có giá trị hơn vàng hay những thứ già trị vật chất ngoài thân khác. Bây giờ có khi tôi tặng em cả một tập thơ, em cũng chỉ quăng ở xó xỉnh nào đó hoặc đọc mỗi ngày trên Facebook của tôi em cũng chỉ im lặng mỉm cười: Ôi, tội nghiệp cho cái anh chàng ngốc nghếch. Thơ chỉ có giá trị khi được người ta ăn cắp vì lý do khó hiểu nào đó rồi giành nhau, chứ tôi làm cho em cả chục bài thơ, 100 bài thơ hay cả ngàn bài thơ ngẫm có ấn tượng bằng câu nói của hotgirl "lấy chồng nghèo để cạp đất mà ăn à"? Quá đúng, có khi không có cục đất chọi chim, lấy đâu một miếng đất để mà cạp?
Thế nên, khi người ta không còn trẻ nữa, như tôi, những ngày không phải nặng nhọc mưu sinh tôi thường tranh thủ dịp cuối tuần phóng xe về lại quê nhà vốc nước dưới hồ trong lên rửa mặt, nằm chơi trên đồi cúc vàng, ngồi bên cửa sổ ngắm một cơn mưa nhỏ đi qua mảnh vườn cỏ mượt. Những lúc đó tôi sẽ nhớ em và nhớ ra... khi người ta không còn trẻ nữa.
Bình luận (0)