Một quyết định lịch sử của ba tôi
(NLĐO)- Ngày 30 tháng 4 năm 1975 tôi… chưa có mặt trên đời. Nhưng câu chuyện ba tôi kể lại về ngày 30-4 của ông thật ly kỳ. Thú thật, lúc đó nếu ba tôi không kịp suy nghĩ lại thì tôi cũng vĩnh viễn không có dịp kể cho các bạn nghe câu chuyện này.
Ba tôi là thợ may có tiếng ở đất Gia Định (quận Bình Thạnh bây giờ) nhưng ông bị bắt quân dịch và bất đắc dĩ trở thành… lính ngụy. Từ nhỏ đến lớn, ông chuyên cầm kim chỉ, nay bị buộc cầm súng đúng là như 1 cực hình.
Ông kể: “Nghe nhiều người chỉ bảo, ba lấy ống tiêm bơm… nước mắm vào rồi chích ngón chân cho…thúi luôn. Làm vậy để không bị đưa ra chiến trận. Nhưng bao nhiêu đó chưa đủ, ba đành phải nhờ người “đút lót” mới được làm lính kiểng đóng ở Long An”.
Trốn chạy khỏi Sài Gòn
Trước giải phóng 2,3 ngày, ba tôi vẫn ở trại lính Long An. Ông sốt ruột, lo lắng cho vợ con bơ vơ ở đất Sài Gòn đang ngóng đợi mình. Một tay đại tá ngụy ở trại thấy ba tôi hiền lành nên thương và cho ông 1 suất… di tản sang Mỹ. “Lúc đó, ba chẳng biết chọn lựa ra sao. Bụng thì không hề muốn đi xa vợ con nhưng ở lại liệu có bị…bắn hay không? Cuối cùng vợ con thắng Mỹ: về nhà dù có phải…chết”, ba tôi hạ quyết tâm như vậy.
Ngoài đường thì hỗn tạp tùm lum, xe cộ chạy tứ tán chẳng tìm được chiếc nào, ông đành... lội bộ về Sài Gòn. Sợ bị quân giải phóng phát hiện, đi được vài bước ông vội trút bỏ bộ đồ lính. Nhưng mặc đồ phong phanh cũng không ổn, ba tôi tắp đại nhà dân xin…quần áo!
Quân ngụy vứt bỏ quần áo đầy đường để trốn chạy hoặc tìm về gia đình
Đường từ Long An về Sài Gòn không xa, nhưng ba tôi đi 2 ngày mới tới vì vừa cuốc bộ vừa tránh né sợ bị phát hiện là lính ngụy.
“Đến khi đặt chân vô nhà, ba đuối quá trời nhưng nhìn thấy mấy mẹ con còn đầy đủ thì mừng muốn khóc luôn”, ông kể.
35 năm trôi qua, nhà tôi được “bổ sung” 3 anh em nữa, trong đó có tôi. Ba tôi trở lại nghề thợ may ngay sau khi học tập cải tạo 3 tháng. Công việc làm ăn cũng thăng trầm như mọi người, nhưng từ nghề may của ông mấy anh em tôi được học hành đàng hoàng, công ăn việc làm tốt đẹp, thành gia lập thất…
Lính ngụy ra trình diện ngày giải phóng
Ba tôi vừa qua đời sau cơn bạo bệnh trước ngày 30-4-2010. Dù không kịp mừng 35 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, nhưng tôi biết chắc chắn đó mãi mãi là ngày lịch sử của ông. Bởi quyết định ở lại của ông là không sai lầm vì những gì mà ông có được không phải là cảnh trả thù, tù đày mà là một cuộc sống yên bình, một mái ấm gia đình hạnh phúc...