xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Mười hai năm, một nụ hôn và một cái ôm khờ dại

Khuyên Dương (Thôn Trí Yên, xã Bắc Sơn, huyện Bắc Sơn, tỉnh Lạng Sơn)

Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn ai cũng một lần trải qua thời áo trắng, dù đã đi hết con đường hay chỉ là một quãng rất ngắn thôi nhưng có lẽ, những buồn vui về thuở cắp sách sẽ không thể nhạt phai.

Trong rất nhiều những ký ức được coi là kỷ niệm đó, tôi cất giữ riêng cho mình một điều đặc biêt nhất về cậu bạn từ hồi cấp 1 mà tôi cực kỳ ghét, chính điều đó đã khiến cho tôi phải thầm cảm ơn cuộc sống đã mang kỷ niệm đó đến cho tôi, để bây giờ tôi biết trân trọng, biết nâng niu và biết cả tiếc nuối về tất cả những gì gọi là kỷ niệm…
 

img

Khi lên 5 tuổi, tôi được bố mẹ đưa đi mẫu giáo. Tất cả mọi người đều nói tôi là một cô bé hiếu động và lẽ ra tôi phải là con trai thì mới đúng. Thật vậy, tôi quậy phá tưng bừng trong giờ học, khi bị cô giáo phạt phải đứng trong vòng tròn, tôi đã nghĩ ra đủ kế để được xóa tội, tôi cũng đánh nhau với vài thằng con trai trong xóm vì chúng dám trêu tôi. Nhưng điều mà tôi ghét nhất là các cô, bác trong xóm cứ gán ghép tôi với một thằng con trai mà tôi cực kỳ ghét. Và tất nhiên, cậu ấy cũng rất tức khi bị trêu với tôi, trẻ con mà.
 
Đến khi vào cấp 1, hai đứa dù học cùng một trường, chung một xóm nhưng chẳng bao giờ chúng tôi nói chuyện, cứ như thể hai đứa là kẻ thù của nhau vậy. Tôi cũng không thể hiểu động lực nào khiến mọi người thích thú khi gán ghép hai chúng tôi như vậy. Ngày nào cũng thế, cứ bắt gặp tôi là họ lại “à, sau này lớn lên về làm vợ bạn M hử?” khiến tôi tức đến phát cáu.
 
Có lần, bác hàng xóm sang nhà chơi, lại bắt đầu điệp khúc đó và đã bị tôi “tương” hẳn một vốc bùn vào lưng. Sau lần đó, tôi bị mẹ mắng vì tội hỗn với người lớn. Biết chuyện các anh, chị trong xóm càng trêu nhiều hơn. Không hiểu vì sợ bị mắng hay vì đã “chai lì” cảm xúc mà mỗi lần bị trêu tôi không thèm cãi lại mà vênh mặt lên như thể “ta không chấp…trẻ con”!
 
Đến một hôm, đó là sáng mùng 1 tết. Như thường lệ, tôi lại ra đầu ngõ chơi. Vừa tới nơi đã thấy hắn và một tốp các anh, chị trong xóm đứng đó. Mặc kệ, đường tôi tôi đi, thế là tôi lại vênh mặt lên. Bỗng hắn lừ lừ tiến đến, hai tay ôm chầm lấy tôi và thơm chụt vào má kèm theo một nụ cười… hết sức quyến rũ trong sự reo hò sung sướng của mọi người. Và tất nhiên tôi rất xấu hổ, chạy biến về nhà.
 
Sau hôm đó là cả một giai thoại được mọi người thi nhau truyền tụng. Còn tôi và hắn, sau lần đó lại lạnh lùng như trước. Cho đến khi chúng tôi vào cấp 3 và học chung một lớp, hai đứa mới bắt đầu nói chuyện như hai người bạn, thỉnh thoảng các bác trong xóm vui miệng vẫn gán ghép hai đứa với nhau.
 
Giờ cậu ấy đã thành một chàng trai tuấn tú và đã có bạn gái, hai đứa không còn ngượng khi chạm mặt, và dù không bao giờ nhắc lại chuyện xưa. Nhưng có lẽ, cả với tôi và cậu ấy, thì điều đó là một kỷ niệm đẹp, để lại sự ấn tượng đến tận bây giờ. Mười hai năm học trò đã qua, tất cả đã thành quá khứ, những mỗi lần nhớ lại, sao vẫn thấy bồi hồi.
 
Thời gian vẫn cứ trôi, kỷ niệm càng dày thêm mà mình không hề biết, đối với tôi, cái ôm đó, nụ hôn đó dù không xuất phát từ sự rung động và rất trẻ con, nhưng lại để lại cho tôi một câu chuyện để mỗi khi cùng bạn bè nhắc lại thời đi học, tôi lại có dịp kể lại một cách hào hứng nhất. Với tôi, quá khứ chính là kỷ niệm, tuổi học trò hồn nhiên để lại thật nhiều ấn tượng, và tất cả đều rất đáng trân trọng, để mỗi lần nhớ đến, lại ùa về, tràn đầy và mãnh liệt hơn bao giờ hết…
Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo