icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Lần đầu xa quê

Minh Tâm (Tân Bình)

Chiếc xe đò từ từ chuyển bánh, rời bến xe đầu xã. Qua ô cửa nhỏ, tôi bịn rịn nắm mãi bàn tay của bà, của mẹ. Cảm xúc nao nao, xốn xang xen lẫn buồn vui khôn tả. Tôi không nói được lời nào, chỉ nhìn theo bàn tay gầy guộc, run run của bà cùng những bàn tay nhỏ nhắn bé bỏng thân thương của các em, các bạn vẫy theo...

Lần đầu xa quê lên thành phố học đại học, tôi không kìm nổi xúc động, hai mắt cứ đỏ hoe. Cả quãng đời từ lúc trẻ thơ cho đến bấy giờ là cả một chuỗi những kỷ niệm đầy ắp, gắn liền với gia đình, quê hương xứ sở. Miền quê tôi êm ả với những cánh đồng lúa xanh rờn thẳng cánh cò bay; những con mương ngoằn ngoèo, uốn lượn đến tận cuối làng…
  
Đêm trăng sáng, nằm trên chiếc chõng tre, tôi gối đầu vào lòng bà nghe chuyện cổ tích. Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của bà mới cảm nhận quê hương hòa bình là quý giá nhất. Những lần mẹ ru với những câu ca dao, điệu hò mượt mà tình quê… và tôi cứ thế đắm mình trong bao giấc mơ huyền ảo.
  
Đến bây giờ trong tôi vẫn mong nhớ những cánh cò bay lả bay la, vẫn phảng phất mùi hoa nhãn thơm dịu đầu mùa, nhờ gió đưa về từ phía cuối làng…
 
img
Ảnh minh hoạ: Internet
 
Quê tôi xưa thật gian nan trong bao mùa nước nổi. Những khi đó, nước mênh mông trắng xóa cả một vùng. Nước gặm dần những vách nhà che tạm bằng rơm rạ hay vách đất.
  
Cô bác cùng nhau chia sẻ từng nắm gạo, hạt muối, dựa vào nhau chịu đựng qua thiên tai, hoạn nạn để rồi sau đó lại cùng nhau cấy trồng, chăn nuôi, dạy bảo con cái học hành thành nghề thành nghiệp.
  
Quê hương với tôi như một cái nôi nuôi mình khôn lớn, để bây giờ lại chắp cánh cho mình bay xa hơn, với bao hoài bão ước vọng, rồi có ngày lại mong trở về tổ ấm ấy, được góp phần làm bớt đi nỗi cực nhọc của nhà nông, xóa dần cái nghèo, cái cực.
  
Có lẽ trong suy nghĩ của bà, tôi vẫn là một đứa cháu hiền lành, nhút nhát, thật thà như đếm. Bà cứ bảo: “Không biết nó sẽ xoay sở ra sao khi sống ở thành thị, ở chốn phồn hoa mà, lắm chuyện âu lo…”. Bà nhắc mẹ phải chuẩn bị cho tôi đủ thứ.
  
Bà ơi! Con đã khôn lớn rồi, con không còn bé bỏng nữa. Tất cả sức mạnh, lòng tin, lòng yêu thương vô vàn của quê hương đã cho con một nghị lực lạ thường. Cuộc sống cũng mở ra tương lai cho con. Con phải phấn đấu thôi bà ạ! Con nguyện sẽ xứng đáng với xóm làng.
 
Chiếc xe đò vẫn chạy băng băng trên con đường gập ghềnh hướng về thành phố, để lại phía sau những cánh đồng bát ngát lúa đang ngả màu vàng chín rộm…
  
Nhiều người khi được sống sung sướng bỗng quên quê cũ, riêng tôi, dù bây giờ đã là cử nhân, công chức nhưng mỗi khi được trở lại quê nhà, vẫn cảm nhận sự háo hức, nôn nao như cái ngày xa quê lần đầu, vì nơi đó có bà, có mẹ, có cả tình quê…
Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo