Đêm trăng sáng, nằm trên chiếc chõng tre, tôi gối đầu vào lòng bà nghe chuyện cổ tích. Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của bà mới cảm nhận quê hương hòa bình là quý giá nhất. Những lần mẹ ru với những câu ca dao, điệu hò mượt mà tình quê… và tôi cứ thế đắm mình trong bao giấc mơ huyền ảo.
Đến bây giờ trong tôi vẫn mong nhớ những cánh cò bay lả bay la, vẫn phảng phất mùi hoa nhãn thơm dịu đầu mùa, nhờ gió đưa về từ phía cuối làng…

Quê tôi xưa thật gian nan trong bao mùa nước nổi. Những khi đó, nước mênh mông trắng xóa cả một vùng. Nước gặm dần những vách nhà che tạm bằng rơm rạ hay vách đất.
Cô bác cùng nhau chia sẻ từng nắm gạo, hạt muối, dựa vào nhau chịu đựng qua thiên tai, hoạn nạn để rồi sau đó lại cùng nhau cấy trồng, chăn nuôi, dạy bảo con cái học hành thành nghề thành nghiệp.
Quê hương với tôi như một cái nôi nuôi mình khôn lớn, để bây giờ lại chắp cánh cho mình bay xa hơn, với bao hoài bão ước vọng, rồi có ngày lại mong trở về tổ ấm ấy, được góp phần làm bớt đi nỗi cực nhọc của nhà nông, xóa dần cái nghèo, cái cực.
Có lẽ trong suy nghĩ của bà, tôi vẫn là một đứa cháu hiền lành, nhút nhát, thật thà như đếm. Bà cứ bảo: “Không biết nó sẽ xoay sở ra sao khi sống ở thành thị, ở chốn phồn hoa mà, lắm chuyện âu lo…”. Bà nhắc mẹ phải chuẩn bị cho tôi đủ thứ.
Bà ơi! Con đã khôn lớn rồi, con không còn bé bỏng nữa. Tất cả sức mạnh, lòng tin, lòng yêu thương vô vàn của quê hương đã cho con một nghị lực lạ thường. Cuộc sống cũng mở ra tương lai cho con. Con phải phấn đấu thôi bà ạ! Con nguyện sẽ xứng đáng với xóm làng.
Nhiều người khi được sống sung sướng bỗng quên quê cũ, riêng tôi, dù bây giờ đã là cử nhân, công chức nhưng mỗi khi được trở lại quê nhà, vẫn cảm nhận sự háo hức, nôn nao như cái ngày xa quê lần đầu, vì nơi đó có bà, có mẹ, có cả tình quê…
Bình luận (0)