Nhưng "trời không tuyệt đường ai", vợ chồng tôi tự động viên nhau như vậy và cố gắng làm lại từ đầu.
Chúng tôi xin đi làm thuê theo ngày. Công việc vất vả, bấp bênh, đồng lương lại vô cùng ít ỏi. Hai vợ chồng ra cửa từ sớm đến khuya muộn mới về thế mà tiền công chỉ đủ lo hai bữa cơm rau, họa hoằn lắm mới mua được nửa lạng thịt về cho hai đứa nhỏ.
Người lớn ăn khổ một chút không sao, nhưng hai đứa trẻ thì tội lắm, nhiều lúc tôi biết chúng thèm ăn thịt nhưng không dám đòi hỏi mà chỉ bảo nhau ăn dè để dành cho bữa sau.
Tôi càng không thể quên được khoảng hơn hai tháng sau đó, việc làm thuê ngày càng khó kiếm hơn nên có đủ gạo đổ vào nồi đã khó, nói gì đến thức ăn? Bí quá, tôi vét sạch tiền mua một lọ tương bần.
Không phải loại tương ngon đặc sản của Hưng Yên, mà là loại mặn chát, rẻ ôi bán đầy ngoài chợ. Đến bữa dọn mâm lên chỉ có trơ một bát tương, thấy hai đứa trẻ e ngại, tôi và chồng phải cố tỏ ra hồ hởi:
- Tương này ngon lắm, các con ăn thử đi.
Các con tôi miễn cưỡng chấm đũa mút thử. May quá, mặt chúng giãn ra. Rồi đứa lớn múc một thìa đầy rưới vào bát cơm bảo em mình.
- Mặn mặn thế này dễ ăn cơm lắm em ạ.
Và hai đứa ăn ngon lành.
Từ đó, các bữa tương tăng dần trong thực đơn của gia đình tôi. Có lần chúng tôi ăn cơm với tương suốt hai, ba ngày mà hai đứa trẻ vẫn không ý kiến gì .
Một hôm, vợ chồng tôi lại ra ngoài tìm việc nhưng chỉ có chồng tôi được thuê, tôi về sớm và thấy hai cô con gái đang ngồi chơi đồ hàng. Có lẽ vì mải mê quá nên chúng không thấy mẹ về. Chợt đứa út nói:
- Hôm nay có có thịt không chị nhỉ? Em sợ ăn tương lắm rồi!
- Suỵt, chị đã bảo không được nói thế mà. Nhà mình đang nghèo, bố mẹ đã vất vả lắm, mình không được làm bố mẹ lo lắng hơn.
Rồi nó xoa đầu em.
- Bố mẹ thương mình lắm, khi nào có tiền sẽ mua thịt ngay. Em cố ăn một hai bữa tương nữa nhé.
Tối hôm đó, khi nghe tôi kể lại chuyện hai con, chồng tôi cũng không cầm được nước mắt. Không phải chỉ có vợ chồng tôi nỗ lực, hai cô con gái bé bỏng của chúng tôi cũng đang rất kiên cường. Giữa cơn khủng hoảng, chúng tôi càng nhận ra mái ấm của mình bền chặt và yêu thương nhau biết bao. Chúng tôi tự hứa sẽ phải vượt qua khó khăn để dành mọi thứ tốt nhất cho những đứa con ngoan ngoãn, bé bỏng của mình.
Rồi chồng tôi quyết định mạo hiểm đi làm ăn xa. Nhờ trời, chuyến đi đó thành công, mở ra lối thoát cho gia đình tôi và còn hơn thế nữa. Chúng tôi khấm khá dần và bắt đầu có của ăn của để.
Giờ đây các con tôi đã khôn lớn trưởng thành, vợ chồng tôi cũng đi qua nửa đời người và được nếm không ít của ngon vật lạ nhưng chưa bao giờ chúng tôi quên hương vị của bát tương bần năm đó. Vì vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn mua về ăn để nhớ lại vị tương mặn chát trên đầu lưỡi nhưng lại rất ngọt ngào, thơm thảo trong tim.
Bình luận (0)