
Một buổi chiều, tôi hẹn Dung đến nhà Hiền để tôi dạy thêm nhằm giúp hai em học kịp với Trung và Hùng. Lúc đó, mẹ của Hiền cũng ở đấy, khi các em giải bài tập, mẹ Hiền nói: “ Tại sao bài này bé Dung làm được mà con không làm được? Chỉ mỗi việc ăn và học mà cũng học không ra gì!”.
Tôi ngồi lặng lẽ không biết nói gì, nói thật lúc đầu tôi không chọn Hiền để bồi dưỡng nhưng tôi thấy em rất thích học Tin học nên tôi chọn thêm em vào.
Chiều đó tôi cảm thấy rất nặng nề, tôi thấy rất thương em vì còn nhỏ mà phải chịu sức ép nặng nề như thế, từ đó tôi không dạy riêng 2 em nữa mà tôi dạy tại trường cả 4 em như trước.
Rồi cũng đến ngày thi, lúc đầu huyện đưa chỉ tiêu là mỗi trường 1 em nên tôi tổ chức cho các em làm bài thi để chọn ra 1 em đi thi.
Trong bài thi lý thuyết hay thực hành, Trung đều hơn cả. Riêng lý thuyết, Hiền hơn Dung 1 điểm. Trong bài thực hành vẽ thì Dung vẽ đẹp hơn Hiền nhưng trong lúc chấm bài thực hành, tôi đã nới tay cho Hiền, cố ý để Hiền được xếp thứ 2 chỉ vì tôi muốn mẹ Hiền thỏa mãn về kết quả học tập của em.
Lúc đó, tôi nghĩ dù gì thì cũng chỉ có một em Trung đi thi, việc đứng vị trí 2, 3 không quan trọng nữa, tôi cho rằng mình đã làm đúng.
Nhưng một điều bất ngờ là trước ngày thi có sự thay đổi: mỗi trường có thể dự thi 3 em! Lúc này, tôi chọn thêm Cường và Dung vì theo khả năng học và bài thi thì em Cường xếp ở vị trí 2, em Dung ở vị trí 3, em Hiền ở vị trí 4.
Khi tôi quyết định chọn Cường và Dung là tôi biết mình sắp phải đối diện với một phiền phức lớn.
Đúng vậy, khi tôi gửi danh sách lên huyện là bắt đầu tôi nhận tai tiếng, hết điện thoại của mẹ em Hiền thì đến điện thoại của các đồng nghiệp trong trường yêu cầu tôi giải thích nhưng tôi chỉ nói là tôi chọn 3 em đó vì tôi tin tưởng các em và tôi cảm thấy mình làm đúng.
Kết quả thì cả 3 em điểm lý thuyết rất cao nhưng thực hành vẽ thì em Dung có phần không đạt nên em Trung đạt giải nhất, em Cường đạt giải nhì, em Dung không có giải.
Tôi hoàn toàn thỏa mãn về kết quả trên. Tối đó tôi viết 2 lá thư, 1 lá tôi định gửi cho cô hiệu phó, 1 lá tôi định gửi cho mẹ em Hiền, tôi muốn nói rõ vì sao tôi làm như thế.
Tôi cũng đã định là khi gửi thư xong thì tôi sẽ nghỉ dạy và xin lên miền núi.
Nhưng một điều đã làm tôi thay đổi khi cô hiệu phó điện thoại cho tôi, cô chúc mừng tôi và cô tin tưởng tôi. Vì vậy, tôi đã thay đổi, tôi đã đốt 2 lá thư đó và tôi tiếp tục dạy ở trường cho đến bây giờ.
Bây giờ các em đó đã học gần hết cấp 2 rồi, có một lần tôi ghé vào cửa hàng băng đĩa đối diện với trường cấp 2 mà các em đang học, lúc đó đang giờ tan trường, có vài em chào: “Thưa cô!”.
Vài em cũng đang gọi tên tôi nhưng tôi chỉ chăm chú nhìn Hiền, em cũng đã thấy tôi nhưng ánh mắt của em nhìn tôi rất khác xưa, em ngoảnh mặt đi còn tôi thì dõi mắt theo em, bỏ bên tai mình những tiếng gọi của các em học sinh khác.
Đã mấy năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ mãi hình bóng em, đã bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn nghĩ về điều đó. Nếu thời gian quay trở lại thì tôi sẽ làm như thế nào? Liệu tôi có làm như thế nữa hay không? Tôi sẽ giải quyết như thế nào?...
Và cứ mùa thi đến, tôi phải cố hết sức mình vì các em học sinh và vì cô hiệu phó mà tôi kính yêu nhất.
Bình luận (0)