Con vịt có tên là "Bé" được bà Huỳnh Thị Yến Châu (46 tuổi; ngụ phường 7, quận Phú Nhuận, TP HCM) nuôi từ khi mới nở. Con vịt rất khôn, biết làm nũng, phân biệt người lạ với người quen và suốt ngày quấn quýt theo chân bà Châu, thế nên còn được bà gọi yêu là "con gái".
Chia sẻ về câu chuyện "làm mẹ bất đắc dĩ", bà Châu cho biết một lần em dâu bà mua trứng vịt lộn về ăn, còn được 4 quả chưa kịp luộc thì 1 quả nở thành con. Thương con vịt non nớt mới ra đời, bà giữ lại nuôi.
Rảnh tay, bà Châu lại ôm ấp, tâm sự với "Bé"
"Lúc mới nở nó yếu ớt lắm, tui phải nghiền gạo đút cho nó từng muỗng một. Hằng ngày đi làm đều bỏ nó vào túi áo mang theo. Hồi nhỏ nó vàng khè, tròn lẳn, nhìn cưng lắm" – bà Châu hào hứng kể lại.
"Bé" là vịt mái thuộc giống vịt cỏ, hiện đã được hơn 1,2 kg. Hằng ngày con vịt đều theo xe đẩy trái cây của bà Châu từ nhà đến công viên Văn hóa Phú Nhuận (quận Phú Nhuận) để bán. Cứ hễ bà đi đâu con vịt cũng ngúng nguẩy mông theo sau. "Không thấy tui nó lại kêu "quang quác" lên rồi chạy đi kiếm khắp nơi, thấy thương lắm" – bà Châu kể.
Bà dành riêng cho con vịt một chỗ nằm bên dưới xe trái cây. Ai hỏi đến cũng đều vui vẻ kể lại những câu chuyện đáng yêu của "Bé", rồi còn hào hứng khoe ảnh chụp con vịt lúc còn nhỏ. Bà Châu cho biết Bé rất dễ nuôi, chỉ thích ăn rau, trái cây và giun đất, đặc biệt không thích ăn thịt, cá. Thấy con vịt được chủ nhân cưng nựng, ôm ấp, nuôi như thú cưng, nhiều người xung quanh tỏ ra vô cùng thích thú. Trẻ con gần chỗ bà bán cũng thường ra chơi đùa cùng. Nhưng cứ hễ tiến tới ôm "Bé", con vịt lại hốt hoảng chạy ngay đến rút đầu vào người bà.
Con vịt rất ngoan, thường chỉ nằm yên dưới xe trái cây của bà Châu
Mỗi ngày bà đều tắm cho "Bé" ít nhất một lần. Bà còn cho con vịt đi lại tự do trong nhà. Bà cho hay mặc dù ở nhà có nhiều người nhưng "Bé" chỉ nghe lời bà. Bà dang tay ôm thì con vịt sà ngay vào lòng. Bà kể, có lần chồng bà gọi nhưng nó không đến, ông bực mình vung tay đánh một cái, thế mà nó giận, mấy hôm sau cứ thấy chồng bà ở đâu là con vịt tránh xa. Bà đem chuyện của Bé kể cho mấy người hàng xóm ở quê nghe, vậy là lần nào gọi điện họ cũng đòi bà bế con vịt về quê chơi.
Thấy con vịt được chủ nhân cưng nựng, ôm ấp, nuôi như thú cưng, nhiều người xung quanh tỏ ra vô cùng thích thú
Bà Châu tâm sự: "Tui thương nó như con, cứ nghĩ đến chuyện nó nở mà không được mẹ ấp ủ, sớm chịu cảnh côi cút mình lại chạnh lòng. Tui nuôi nó từ nhỏ, mến tay mến chân, có nó lại thêm vui cửa vui nhà. Mà nuôi nó dễ lắm, không cần chăm sóc gì nhiều đâu. Mấy hôm mẹ chồng tui nằm viện, xa nó mà nhớ chịu không nổi. Bây giờ chỉ mong sao nó khỏe mạnh để sống thiệt lâu với mình, vậy là vui rồi".
Bình luận (0)