Xe ngựa trong lòng phố cổ. Ảnh: Tiểu Quyên
Tôi đã có mặt ở cố đô Bagan – Myanmar vào những ngày bình yên như thế. Trước khi đến với đất nước chùa vàng, tôi chưa hiểu gì nhiều về đất nước này ngoài những thông tin cơ bản trên mạng, những trải nghiệm của dân du lịch "bụi" đi trước. Người ta nói Bagan rất yên tĩnh và cổ xưa, tôi hình dung “ancient city" (phố cổ) này có lẽ gần giống Hội An của Việt Nam. Nhưng không phải vậy, xứ sở chùa tháp này cổ và rêu phong đến mức tôi cảm thấy như được trở lại Hà Nội thời kỳ những năm 1930, với hình ảnh chỉ có thể thấy trên phim ảnh, tư liệu.
Buổi sáng Bagan đúng nghĩa là “nơi bình yên chim hót”, chúng tôi thuê một chiếc xe ngựa chạy vòng quanh phố cổ – hào hứng như du khách nước ngoài đến ngồi xích lô đi “city tour” tại TP HCM nhưng có lẽ cảm giác là hai thái cực đối lập nhau. Anh nài ngựa vui vẻ đưa chúng tôi đi vòng quanh những con phố yên tĩnh, đến mức nghe cả tiếng vó ngựa lộc cộc trên đường. Tôi nhắm mắt hít thở không khí trong lành của vùng đất cổ xưa mà có lẽ sẽ không có dịp đến lần thứ hai trong đời, để cảm nhận sự yên tĩnh nhẹ nhàng khó quên giữa lòng phố cổ.
Tác giả chơi đùa với trẻ em Bagan
Bagan không giàu có, không văn minh nhưng những tháp cổ trầm tích trăm năm khiến vùng đất này trở thành nơi chốn không thể bỏ qua với bất kỳ ai một lần đặt chân đến Myanmar. Người dân ở đây cũng vì vậy mà nói tiếng Anh như gió, trẻ con có thể không đến trường nhưng biết hết những câu chào hỏi, mời mọc khách mua hàng lưu niệm. Anh nài ngựa vui tính nói rằng cũng nhờ khách du lịch mà anh có việc làm. Nói như anh, ở đây “có con ngựa là kiếm được tiền".
Có lẽ, sẽ khó có nơi nào giao thông giống như ở Bagan, xe buýt xe hơi chạy một bên và xe ngựa một bên. Lâu lâu lại thấy xe ngựa đi ngựa chiều và người của hai phía đều cười chào nhau như một niềm vui bình yên hiển nhiên cần được san sẻ, rồi dừng lại ở những quán trà nhỏ, uống trà ăn bánh ngọt - thú vui tao nhã đặc trưng của Bagan, cảm nhận nhịp sống hiền lành yên ả ở nơi này...
Món ăn "đối ẩm" đặc trưng vào buổi sáng ở Bagan: trà sữa và bánh nướng.
Chợt nhớ tôi cũng đã từng có lúc ngồi trên xe ngựa vòng quanh hồ Xuân Hương- Đà Lạt hay bỏ ra 30.000 đồng thuê để được ngồi trên lưng ngựa chụp ảnh trên những triền đồi của thành phố sương mù và cũng có lần thử ngồi trên xe ngựa với du khách nước ngoài đi vòng quanh những con đường đổ bê tông ở Bến Tre. Nhưng có lẽ đó chỉ là những khoảng khắc vui phù phiếm, dễ quên bởi lẽ không tìm thấy cảm giác rêu cổ, xa xôi hoài niệm như ở Bagan – khi những chiếc xe ngựa du lịch này bỗng dưng được phù phép trang hoàng rực rỡ bằng những bông hoa giả xanh đỏ tím vàng…
Ở Bagan “có ngựa là kiếm được tiền”, nhưng ở Việt Nam, cảm giác như vai trò của con ngựa đang ngày một mờ nhạt dần. Rất nhiều lần tôi nhìn thấy những chú ngựa “du lịch” đứng im lìm hoặc triền miên gặm cỏ…
Bình luận (0)