Ảnh minh họa
Chuyện đời tôi khởi đầu không khác mấy với bạn bè cùng độ tuổi thời điểm đó: Tôi lấy chồng khi mới 19 tuổi; đến nay 3 con tôi đều đã có gia đình riêng và tôi đã lên chức bà nội - bà ngoại từ lâu rồi.
Cháu ngoại lớn nhất của tôi năm nay chuẩn bị thi tốt nghiệp THPT. Bây giờ, tôi là người phụ nữ tự do bởi vì chồng tôi đã mất cách đây 2 năm vì bệnh nan y. Hồi ấy, tôi gật đầu đồng ý lấy chồng để chiều lòng cha mẹ. Anh là một thanh niên có học thức, gia đình gia giáo, hơn tôi vài tuổi.
Tuy vậy, chẳng bao lâu sau khi nhận lời lấy anh, tôi đã nhận thấy tình cảm tôi dành cho anh không phải là tình yêu đích thực, cần và đủ để giúp tôi vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống hôn nhân.
Chúng tôi sống chung với nhau như những đôi vợ chồng trẻ khác và các con tôi lần lượt ra đời trong một gia đình có đầy đủ cha và mẹ. Thế nhưng, bọn trẻ không được sống trong hạnh phúc đủ đầy như chúng bạn cùng trang lứa khi cha mẹ chúng "đồng sàng dị mộng". Sau khi đứa con út ra đời, tôi đã quyết định ly thân với chồng. Không ai biết chuyện này, ngoài tôi và anh. Vào thời điểm đó, tôi vẫn chưa đến tuổi 30. Một mình tôi bươn chải làm lụng nuôi con.
Còn sự phụ giúp từ người chồng trên danh nghĩa của tôi chỉ là được chăng hay chớ. Thế rồi, các con tôi dần lớn lên cùng với những căng thẳng trong gia đình giữa cha mẹ chúng. Những cuộc xung đột dần tăng lên theo tháng năm, các trận cãi nhau cũng tăng dần mức độ dữ dội. Thậm chí chúng tôi đã từng nhiều lần gọi nhau bằng "mày" trong cơn nóng giận.
Các con tôi đứng hẳn về phe mẹ chúng. Đến khi các con tôi lập gia đình, hai chúng tôi cũng cùng sánh vai bước bên nhau lên sân khấu giống như sui gia nhưng chúng tôi thực sự là "hai tinh cầu giá lạnh" được đặt bên cạnh nhau mà thôi.
Rồi khi anh ngã bệnh và ra đi, tôi cũng lo lắng cho anh tất cả. Không có tình yêu nhưng nghĩa vợ chồng phải chu toàn - tôi nghĩ thế.
Còn bây giờ, tôi đang yêu. Anh ấy đã một lần dang dở và hơn tôi 1 tuổi. Tôi cảm nhận được tình yêu nồng nàn của anh mà trong suốt mấy mươi năm qua mà tôi chưa bao giờ có được trong đời. Nhất là khi tôi bị bệnh, anh càng thể hiện nhiều hơn sự yêu thương, chăm sóc dành cho tôi.
Thế nhưng, con trai lớn của tôi phản đối; nó không tin anh thật lòng với tôi. Hai đứa còn lại nói chúng ủng hộ quyết định của tôi. Các anh chị em tôi cũng bảo tùy ý tôi nhưng cảnh giác tôi "cẩn trọng không bao giờ thừa". Trong khi đó, có người bà con lên án tôi già rồi mà còn bồ bịch như bọn trẻ, thật đáng xấu hổ. Thậm chí người khác nói rằng người yêu tôi là "cáo già", chỉ lợi dụng tôi chứ chẳng thương yêu gì tôi đâu. Tôi hoang mang quá, liệu đó có phải tình yêu đích thực hay không? Chẳng lẽ tôi phải buông rơi tình yêu mới chớm nở của mình?
Bình luận (0)