Rượu đế xa nhà, cồn gấp mấy lần rượu, mùi hóa chất xộc lên mũi. Muốn uống lạ kỳ! Rớt giọt nào qua cổ là xé họng giọt đó, vậy mà ly cứ nâng lên đều đều, cho đến khi cái chai nước suối 500 ml cạn queo. Lần đầu em nhậu!
Nhưng em không say. Ai nói người say có nhận mình xỉn bao giờ, kệ, em vẫn nghĩ mình tỉnh. Đầu óc chạy ngon lành, biết đứng lên bái bai “chiến hữu” rồi dắt bạn nhậu về ngủ. Biết cái nhà trưng bày xa xa là chỗ ngủ qua đêm của đám đồng nghiệp đi xả trại, chỉ có điều mắt nhắm thẳng mà hai cái chân cứ đi ngoặt ra hàng hiên. Nói cười tự nhiên, kể chuyện mạch lạc, rồi tự dưng gục đầu xuống… đầu gối của anh bạn biết chuyện, tóc tai bù xù che kín mặt. Để không ai thấy nước mắt em âm thầm rơi.
Đêm đó em còn đủ tỉnh để hộ tống bạn nhậu đi… ói (sau này mới biết bạn nhậu cũng thất tình) và sáng ra vẫn tí toét nhe răng chụp hình. Chỉ đến khi về nhà, không có ai, vớ lấy điện thoại gọi cho chị bạn thân, em khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt em luôn kiềm chế - để khỏi đánh động người thân, để khỏi mất công giải thích hay đơn giản vì em không thích khóc trước mặt người khác – nay cứ mặc tình tuôn ra. Đầu dây bên kia im lặng nghe, chắc cũng không nghe nổi em nói cái gì. Hồi nhỏ ăn đòn te tua em cũng không khóc thả ga như vậy. Thấy đỡ nhiều lắm! Khóc hơn tiếng đồng hồ chứ ít gì.
Anh là chim trời. Trái tim anh, em không đủ tự tin nắm níu. Như anh có lần gật đầu khi em bảo: “Anh dễ động lòng!”. Dùng dằng mãi, em quyết định quên anh, để thấy mình bỗng dưng bị quăng ra giữa biển khơi trong màn đêm đen kịt. Không biết bấu víu vào đâu! Đêm dài mà giấc ngủ chỉ vá víu được vài mảnh.
Vật vờ hơn năm trời em quên được anh, cảm giác như được giải thoát, cả người lâng lâng. Chưa yêu anh, em hay tự hỏi thế nào là yêu. Yêu anh rồi, em biết đó là yêu. Em đo tình yêu dành cho anh bằng sự đau lòng. Hai lần nhìn thấy anh suy sụp, lần đầu em thắt ruột thắt gan, lần sau em vỗ vai anh ái ngại.
Sau anh, em không rơi nước mắt vì ai nữa. Sau anh, em không nhấp môi quá hai lần trong bất cứ cuộc vui nào, dù bị nài ép ra sao. Sau anh, em chưa yêu lại ai. Không phải em còn vấn vương anh, chỉ là em không vượt qua được ranh giới “thích rất nhiều”. Hoài không thấy ai lôi em đi giùm, (có mấy) người ta cũng đứng đó đợi em bước tới mà dè đâu em cứ ngồi bệt xuống chờ.
Em không thích viết lại những gì thuộc về cảm xúc. Bởi em không giỏi tả. Hơn nữa, khoác cho cảm xúc bóng hình của câu chữ, tuy có thể làm mình nhớ lâu hơn nhưng dường như cũng tước mất cái mơ hồ thật thà của cảm xúc. Nhưng bây giờ em viết để gìn giữ anh không trở thành “somebody that I used to know”. Như lâu nay em vẫn gìn giữ, dù anh đã thuộc về quá khứ. Quá khứ hoàn thành!
Bình luận (0)