Diệu mồ côi cha từ nhỏ, người mẹ dù bệnh tật vẫn phải gồng mình nuôi nấng 2 anh em cô trưởng thành. Thương mẹ vất vả, anh em Diệu lần lượt nghỉ học khi chưa hết cấp 2 để phụ giúp. Năm 2009, Diệu lên TP HCM làm công nhân với mong muốn san sẻ gánh nặng trên đôi vai mẹ. Cuối năm 2011, mẹ Diệu trở bệnh nặng, phải bán hết đồ đạc trong nhà để có tiền chữa trị. Thế nhưng, bà vẫn không qua khỏi trong khi nợ nần thì chồng chất.
“Ngày mẹ mất, tôi hoàn toàn suy sụp, chỉ biết tự động viên mình cố gắng” - Diệu kể, mắt đỏ hoe. Sau đám tang, Diệu quay lên TP HCM tiếp tục đi làm. Anh trai Diệu ở quê sức khỏe ngày càng suy giảm vì lao lực và mắc đủ thứ bệnh tật, không thể làm được việc nặng nên cô phải nhịn ăn, nhịn mặc để có tiền trả nợ.
Mọi cố gắng của anh em Diệu tiêu tan khi giữa năm 2013, cô phát hiện mình bị khối u ống dẫn mật và tá tràng, phải phẫu thuật mới có hy vọng sống. Tai họa ập xuống bất ngờ khiến cô hoang mang. Nợ cũ chưa trả hết nên khó khăn lắm, anh trai Diệu mới vay mượn được hơn 10 triệu đồng nhưng so với số tiền 50 triệu đồng chi phí phẫu thuật thì chẳng thấm vào đâu. “Nhiều lúc tôi thật sự muốn buông xuôi… Thật may là Công đoàn và anh em công nhân đã góp từng đồng lương hỗ trợ tôi 36 triệu đồng. Sự sẻ chia ấy đã tiếp thêm động lực sống cho tôi” - Diệu xúc động.
Bệnh tình vừa tạm ổn, Diệu đã trở lại xưởng làm việc, bất chấp vết thương có thể bị nhiễm trùng và phần bụng nhiều lúc quặn đau. Diệu tâm sự: “Tôi chỉ mong có đủ sức khỏe để làm việc, trả hết nợ và sửa chữa lại căn nhà đã dột nát của song thân để lại. Một mình ở TP HCM, nhất là những khi nằm viện điều trị, tôi càng khát khao hơi ấm của người thân. Tôi chỉ mong về quê để anh em đỡ đần, đùm bọc nhau”.
Ước mơ ấy tuy đơn sơ nhưng với Diệu, để thành hiện thực, nó cần cả đoạn đường dài gắng sức...
Bình luận (0)