Tích lũy để sáng tạo
![]() |
Nguyễn Trần Duy Linh |
Tháng 6-1996, sau khi tốt nghiệp trung cấp bưu điện, Nguyễn Trần Duy Linh (sinh năm 1975) được nhận vào làm tại Đài Vô tuyến cố định Tân Bình. Ngoài tự học, đọc sách về kỹ thuật viễn thông, Linh còn học thêm tin học ở Trường ĐH Bách khoa TPHCM (hệ cao đẳng) để phục vụ tốt hơn cho công việc. Khi đó, tổng đài vừa được thành lập, với trang bị hệ thống hoàn toàn mới do Mỹ sản xuất, Duy Linh đã viết chương trình Quản lý cơ sở dữ liệu thuê bao, phù hợp với việc quản lý hệ thống mới. Sau “sự kiện” này, Linh được Bưu điện TP chọn đi bồi dưỡng ngắn ngày về tin học, học tập mạng IP, ATM ở Pháp và tiếp tục đi Hàn Quốc học hỏi.
Ông Trịnh Minh Tân, Phó Giám đốc Công ty Điện thoại Tây TP, nhận xét: “Tại đơn vị, Duy Linh được đánh giá cao bởi những sáng kiến thực thi và hữu ích. Những sáng kiến của Linh không thể tính được giá trị làm lợi, bởi lợi ích của những sáng kiến này đem lại không chỉ ứng dụng ngày một, ngày hai mà nó đem lại lợi ích thiết thực, lâu dài”. Những sáng kiến, như: Cải tiến hệ thống cảnh báo bằng âm thanh cho hệ thống tổng đài vô tuyến cố định GMH 2000; viết chương trình O&M cho tổng đài NEAX61E thuộc hệ thống vô tuyến cố định GMH 2000; viết chương trình O&M tập trung cho 2 hệ thống StarexVK và StarexWLL... đều được công ty đưa vào ứng dụng.
Với những nỗ lực ấy, Duy Linh đã được UBND TPHCM, Bưu điện TP tặng nhiều bằng khen và liên tục 3 năm liền, anh là chiến sĩ thi đua ở đơn vị. Hiện, Linh vẫn tham gia đào tạo đội ngũ kế cận tại đơn vị và giảng dạy tại Trường Bồi dưỡng nghiệp vụ bưu điện về công nghệ vô tuyến CDMA cho các học viên, nhân viên kỹ thuật tại các đơn vị trực thuộc Bưu điện TP.
Phải học và tiếp cận công nghệ mới liên tục
![]() |
Nguyễn Nguyên Nhung |
Đó là “bí quyết” sáng tạo của kỹ sư Nguyễn Nguyên Nhung (sinh năm 1953), Trưởng Truyền tải điện Miền Đông, thuộc Công ty Truyền tải điện 4. Với 27 năm gắn bó với đơn vị, anh đã có trên 20 sáng kiến cải tiến kỹ thuật, đề tài nghiên cứu khoa học, làm lợi cho Nhà nước hàng trăm triệu đồng, chưa kể giá trị tiết kiệm.
Đang học dở năm thứ 4 Đại học Kinh tế, vì hoàn cảnh gia đình, Nguyễn Nguyên Nhung nghỉ học, xin vào làm công nhân vận hành trạm biến áp. Thấy anh chịu khó làm việc, học hỏi, đơn vị tạo điều kiện cho anh vào học Trường ĐH Bách khoa TPHCM, ngành điện. Anh Nhung nói: “Việc học đã giúp cho tôi hoàn thành công việc của mình tốt hơn, nhìn ra những cái được, cái chưa được trong công tác để có hướng giải quyết”. Và Nguyễn Nguyên Nhung đã cho ra đời hàng loạt những sáng kiến táo bạo nhưng cũng rất thực thi. Khi đơn vị tiến hành cải tạo trạm 220 KV Sài Gòn (nay là trạm 220 KV Thủ Đức), máy cắt điện không còn được dùng nữa, nhà bơm khí nén 220 KV cũng bỏ, trong khi trạm 66 KV vẫn còn đang hoạt động, Nhung nảy ra sáng kiến kết nối nhà bơm khí nén 220 KV với nhà bơm khí nén 66 KV để tăng cường khí nén cung cấp cho các máy cắt 66 KV, giúp cho việc gián đoạn điện tại TP được rút ngắn lại. Ông Nguyễn Văn Lâm, Chủ tịch Công đoàn công ty, nhận xét: “Từ năm 2001 đến 2004, anh đã góp phần thực hiện 41 sáng kiến, làm lợi cho công ty 625 triệu đồng”. Kỹ sư Nguyễn Nguyên Nhung còn tham gia giảng dạy 14 khóa đào tạo công nhân vận hành trạm, với 246 công nhân kỹ thuật. Qua những nỗ lực ấy, anh liên tục là chiến sĩ thi đua từ năm 1998 đến nay, nhận được hàng chục bằng khen của các cấp. Năm 2001, kỹ sư Nguyễn Nguyên Nhung được nhận Huân chương Lao động hạng 3, bằng và huy hiệu Lao động Sáng tạo của Tổng LĐLĐ Việt Nam.
Cần có ý tưởng và quyết tâm
![]() |
Nguyễn Thanh Phong |
Tốt nghiệp chuyên ngành chế tạo máy, Trường ĐH Sư phạm Kỹ thuật TPHCM năm 1995, anh Nguyễn Thanh Phong (sinh năm 1970) về Nhà máy Thép Tân Thuận. Không đơn thuần tham gia vào sản xuất, thấy máy móc, thiết bị đã cũ, anh bắt tay vào nghiên cứu. “Chỉ cần chịu khó quan sát, có ý tưởng và có quyết tâm thì mọi việc sẽ tốt đẹp” - anh Phong nói. Nhờ thế, anh đã cùng đồng nghiệp thực hiện hơn 20 sáng kiến, góp phần đẩy nhanh năng suất lao động, tự động hóa từng công đoạn, giảm hao tổn sức lực cho CNLĐ.
Nhận thấy sản phẩm thép xây dựng ra “lò” có bề mặt nhám, chất lượng không ổn định, tai đuôi nhiều, lượng phế phẩm nhiều, lại hao tốn nhiên nguyên liệu, Nguyễn Thanh Phong nghiên cứu cải tiến dàn máy cán thô và cán tinh. Thấy hệ thống dẫn đỡ không phù hợp, anh lại tìm hiểu, điều chỉnh và chế tạo, thiết kế lại toàn bộ lỗ hình cán trung của hệ thống máy cán và hệ thống dẫn đỡ, buly cho phù hợp với công đoạn sản xuất của từng sản phẩm. Giá trị làm lợi ước tính khoảng 300 triệu đồng. Ông Ngô Viết Kinh, phó quản đốc sản xuất cán, cho biết khi chưa cải tiến, mỗi tháng, xưởng thải ra 10 tấn phế phẩm, nay không còn tình trạng này. Không phải chỉ chăm chăm hoàn thành công việc, kỹ sư Nguyễn Thanh Phong còn tích cực chỉ bảo cho anh em mới vào nghề, tham gia đào tạo về lý thuyết, thực hành... Năng nổ, nhiệt tình, hăng say lao động, sáng tạo, Nguyễn Thanh Phong đã liên tục là chiến sĩ thi đua cấp cơ sở, nhận được bằng khen của Tổng Công ty Thép Việt Nam, bằng và huy hiệu lao động sáng tạo của Tổng LĐLĐ Việt Nam.
Tự hào với ô tô “làm tại Việt Nam”
![]() |
Phạm Anh Dũng |
Tốt nghiệp Khoa Cơ khí Chế tạo máy Trường ĐH Bách khoa TPHCM năm 1993, Phạm Anh Dũng vào làm việc tại Xí nghiệp Cơ khí Giao thông quận 5, nay là Công ty Ô tô Sài Gòn. Dù trong tay đã có tấm bằng đại học nhưng anh lại bắt đầu “sự nghiệp” từ công việc của một người thợ tiện tại xưởng sửa chữa ô tô và chẳng bao lâu Dũng đã trở thành một người thợ lành nghề, được giao đảm trách công tác kỹ thuật rồi phó trưởng xưởng Bình Chánh.
Là đồng tác giả của nhiều công trình, sáng kiến cải tiến kỹ thuật như sản xuất thùng ép rác; máy cán tole, cán xà gồ; máy cào rác biển... nhưng công trình được anh tâm đắc nhất là thiết kế, xây dựng dây chuyền lắp ráp xe buýt 7-8 chỗ ngồi. Giám đốc Nguyễn Văn Vân cho biết, dây chuyền này nếu nhập ngoại phải mất 1,5 triệu USD. Bàn tới, bàn lui mãi, cuối cùng anh em hạ quyết tâm tự thiết kế, chế tạo và lắp đặt. Phạm Anh Dũng và kỹ sư trẻ Lê Hồng Thanh của phòng kỹ thuật là thành viên chủ chốt thực hiện công trình này. Đến năm 2002, công trình đã hoàn tất với tổng chi phí chỉ 400.000 USD; tiết kiệm được 1,1 triệu USD. Cũng từ năm 2002, mỗi năm trên thị trường đã xuất hiện 500 ô tô, mini buýt mang tên Lavi. Dũng không giấu được tự hào: Lavi chẳng phải tên nước ngoài đâu. Đây là viết tắt từ mấy chữ “làm ở Việt Nam”.
Không chỉ là người say mê sáng tạo, Dũng còn là thầy của nhiều thợ giỏi, công nhân lành nghề. Hơn 30 công nhân đã được anh đào tạo; trong đó nhiều người đã đoạt giải nhất, giải nhì tại các hội thi thợ giỏi của quận và TP. Bản thân anh là chiến sĩ thi đua cấp cơ sở 4 năm liên tục từ 2000 đến 2003; được Tổng LĐLĐ Việt Nam tặng bằng “Lao động sáng tạo” và đoạt nhiều giải thưởng tại các hội thi sáng tạo khoa học kỹ thuật của TP.
Người thợ tận tâm với người tàn tật
Năm 20 tuổi, ông Nguyễn Văn Phong (sinh năm 1947), quyết định xin vào học nghề tại Viện Quốc gia phục hồi (nay là Trung tâm Chỉnh hình và Phục hồi chức năng của Bộ LĐ- TB- XH). Sau giải phóng, ông Phong tiếp tục làm việc tại đơn vị.
Những năm trước đây, các bệnh nhân bị khuyết tật hay chấn thương mất bàn chân thường phải dùng chân giả bằng gỗ dán cao su hoặc chân giả bằng chất liệu Eponit - cao su, vừa cứng, vừa nặng. Năm 2001, bác sĩ Đỗ Anh Nhạ, giám đốc trung tâm, đã có sáng kiến dùng nhựa PP phế thải xử lý kỹ thuật, nung nóng ở nhiệt độ 200oC, đổ vào khuôn đúc làm bàn chân giả. Sản phẩm làm ra bệnh nhân đi thử thường bị ngả về phía sau, làm cho dáng đi không tự nhiên. Nhiều ngày theo dõi bệnh nhân cộng với kinh nghiệm gần 28 năm làm công tác chỉnh hình, ông Phong đã đề xuất rút ngắn lõi bàn chân giả cho phù hợp với hệ số sinh lý bước di chuyển của con người. Kết quả, chân giả làm ra người bệnh đi lại tự nhiên, có độ bền cao gấp 6 lần so với chân giả cũ và thẩm mỹ cao.
Trước năm 2000, bệnh nhân bị tháo khớp háng phải dùng khớp C1 (để nối cơ mông và chân) do nước ngoài sản xuất với giá thành khoảng 100 USD/cái. Ông Phong đã có sáng kiến dùng nhựa đúc khớp C1 để thay thế, giá thành khoảng 40.000 đồng, rẻ bằng 1/40 so với giá nhập ngoại... Bác sĩ Đỗ Anh Nhạ nhận xét: “Kinh nghiệm và sự tận tình với người bệnh đã khiến ông Phong có nhiều sáng kiến giúp cho bệnh nhân bớt khó khăn”.
Trung bình, mỗi ngày, ông Phong và các đồng nghiệp lắp chân giả, chỉnh sửa cho 40 - 50 bệnh nhân ở 12 tỉnh, thành. Trong số 27 học trò ở trung tâm và các tỉnh, thành do ông trực tiếp hướng dẫn, nhiều người đã trở thành thợ giỏi, tận tâm vì người bệnh.
Bình luận (0)