Chị hàng xóm bán bún bò và bún riêu cua rất ngon. Cứ chiều chiều chị lại dọn ra đầu hẻm. Cả hẻm nhà tôi mê bún của chị. Một ngày nọ, vợ vắng nhà, cha con tôi dắt nhau đi ăn bụi. Tôi gọi tô bún bò và chờ đợi. Hôm đó chị bán hàng bị cảm. Đang bốc bún cho vào tô thì nước mũi chảy ra, chị vội vàng lấy tay xịt mũi rẹt rẹt rồi lau vội vào cái khăn dùng để lau chén đũa, xong lại bốc tiếp rau thịt, lại xịt mũi rẹt rẹt... Tôi vĩnh biệt hàng quán lề đường từ đó…
Món ngon bày ngay dưới lề đường trong những dụng cụ đựng thức ăn... vô cùng kinh dị
Ai biết trước khi thò tay vào bốc thức ăn cho khách, bàn tay này đã... bốc thứ gì?
Bàn tay này sắp sửa bốc nào thịt, nào rau, nào bún...
Ơ, hỏi lạ chưa: Không dùng tay bốc, chả lẽ lại... dùng chân à?
Băm băm, chặt chặt, bốc bốc, tất tần tật đều bằng tay cả đấy bà con ạ...
Bốc thì bốc, đã sao nào? Trụn nước sôi thì con vi trùng nào chả chết?
Mại dô... ai mua bệnh, tôi bán?
Thấy gì không? Hố ga đó. Ngồi đây ăn, sẽ được thưởng thức mùi hương... tổng hợp!
Cơm nhà không ăn lại ăn cơm bụi... bặm...
Nào ta cùng... chén!
Vệ với chả sinh. Nuốt vô bụng là... tiêu hết!
Ai dám bảo đảm đống bát đĩa này không được tráng nước sơ sơ rồi... dùng lại?
Bệnh vào từ miệng, đố có sai!
Bình luận (0)