Mấy ngày nay nghe các bạn cùng xóm trọ bàn tán xôn xao về chuyện thưởng Tết ít hay nhiều, năm nay cao hay thấp hơn năm trước làm tôi chạnh lòng. Tết năm nay chắc là một cái Tết buồn nhất của tôi vì không có tiền thưởng Tết.
Tôi không may mắn như những người phụ nữ khác có được mái ấm vun tròn. Hạnh phúc vợ chồng sớm gãy đổ, vợ chồng chia tay, tôi nuôi 2 đứa con trai. Từ đó, cha chúng bặt vô âm tín, không hỗ trợ hay thăm nom gì các con.
Tôi đành cùng mẹ ruột gạt nước mắt gửi 2 con cho người chị ruột ở quê để tha hương cầu thực với mong muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn.
Rời Sóc Trăng đến Bình Dương, tôi xin vào làm việc cho một công ty gỗ với mức lương cơ bản khoảng 4 triệu đồng. Mỗi tháng, nếu tăng ca đầy đủ, thu nhập của tôi được hơn 6 triệu đồng nhưng không được đóng các loại bảo hiểm.
Chị Nguyễn Thị Điển ao ước có được 3 triệu đồng để về quê sum họp cùng các con dịp Tết
Công việc tuy cực nhọc, lương thấp nhưng tôi cũng cố gắng làm việc, nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm tiền gửi về quê cho các con được đến trường.
Xa mẹ, việc học hành của các con tôi sẽ khó khăn khi không có người lo nhưng biết làm sao được. Ở quê ai cũng nghèo, không ai thuê mướn, tôi chữ nghĩa ít nên phải tha hương bán sức lao động tay chân để lo cho mẹ già và các con.
Nhưng số tôi không may mắn. Từ sau dịch, công ty gỗ ở Bình Dương không có đơn hàng, chỉ gồng gánh được thời gian ngắn rồi giải thể. Chúng tôi trắng tay. Hàng trăm công nhân mất việc, tứ tán mà không có trợ cấp hay bảo hiểm thất nghiệp.
Tôi cũng rất muốn về quê nhưng nghĩ cảnh 3 mẹ con sẽ ôm nhau nhịn đói nên tôi phải ngược xuôi tìm một chỗ làm mới. Mẹ tôi lớn tuổi, không tìm được việc, cũng phải về quê.
Cách đây 3 tháng, tôi quay về Thủ Đức xin làm công nhân cho một công ty ở Khu chế xuất Linh Trung I, TP Thủ Đức với mức lương 5 triệu đồng/tháng. Trừ tiền nhà trọ, tiền ăn uống sinh hoạt, mỗi tháng tằn tiện lắm tôi cũng chỉ gửi được cho con chưa đầy 2 triệu đồng.
Vừa rồi, công ty ra thông báo thưởng Tết từ 1-3 tháng lương/người tùy vào thâm niên làm việc. Tuy nhiên, do tôi mới vào làm nên không được thưởng. Nghe các con gọi điện thoại tíu tít hỏi: "Tết này ngày nào mẹ về?", "Mẹ ơi nhớ sắm cho con bộ đồ siêu nhân nha mẹ!", "Mẹ mua giày mới để con mang mấy ngày Tết xong đi học luôn nha"…, lòng tôi quặn thắt.
Lại thêm một cái Tết xa quê. Tôi đành lỗi hẹn với các con!
Bình luận (0)