Vỉa hè Đà Lạt hẳn nhiên không ồn ào, bụi bặm như ở Hà Nội hay Sài thành. Vỉa hè Đà Lạt hẳn nhiên chẳng khác biệt, ở đó cũng là không gian lý tưởng cho những "tính cách" Việt thích la cà tận hưởng "của ngon vật lạ trần gian" sau những ngày giờ học hành hay lo toan cuộc sống. Vỉa hè Đà Lạt tất nhiên cũng khác, bởi ở đó có chút riêng của núi, chút nhẹ nhàng của gió mang lại, chút lãng đãng của mơ hồ sương khói ... và đặc biệt với những "tâm hồn ăn uống", Đà Lạt có những món ngon chẳng dễ để quên, để chối từ.
Cũng ở vỉa hè. Nơi góc nhỏ tiếp giáp giữa hai con phố Hoàng Diệu và Trần Nhật Duật có một quán nhỏ, khiêm nhường khuất lấp giữa những căn biệt thự cổ và khách sạn, nhà hàng cao tầng, chuyên phục vụ món "bánh tráng nướng mỡ hành Dì Đinh", món bánh thơm thảo, đặc trưng hương vị bậc nhất của Đà Lạt.
Nói giản đơn, bởi bánh được làm từ những nguyên liệu thường nhật, mang đậm chất quê được hòa quyện bằng thứ gia vị được trồng trên những cánh đồng thương hiệu của Đà Lạt. Chiếc bánh tráng được làm từ hạt gạo dẻo thơm của vùng duyên hải, phết lên một lớp mỡ hành, đập trứng tráng đều lên bề mặt bánh, tất cả thấm dần, chín đều, thơm nức dưới sức nóng của ngọn lửa than hoa đỏ rực.
Cầm chiếc bánh xuýt xoa trong cái se lạnh của chiều, phết chấm qua chút tương me, tương ớt pha lẫn, lần khẽ nhấp nháp thưởng thức mới cảm nhận được hết vị ngọt bùi mà dịu nhẹ, ngậy béo nhưng thanh tao. Chiếc bánh ấy như gom cả hồn quê, bởi nó động kẻ tha hương, đắng đót với người xa xứ và chắc hẳn người Đà Lạt cũng chẳng nỡ rời bỏ miền đất lạnh nếu đã nghiền món bánh ấy. Nói đâu xa, du khách đến chơi với Đà Lạt lần đầu, lỡ đã dừng chân ghé quán ăn chơi... quay lại phố núi, hầu như chẳng ai quên đường đến quán.
Một chút mỡ hành, một chút trứng trên chiếc bánh tráng giản đơn ấy vẫn là món ngon của những người "nặng lòng" Đà Lạt. Hay giản đơn là họ không thích cầu kỳ, ăn uống cũng không có quá nhiều nhu cầu về "đạm".
Với những bạn trẻ đầy năng động, cần nhiều năng lượng để di chuyển và làm việc, thực đơn của quán cũng phong phú với ngót ngét 17 loại bánh tráng nướng, một chiếc pizza hay hamburger đúng nghĩa của riêng Đà Lạt. Danh sách liệt kê đủ làm cổ họng và dịch vị của người đói phải hoạt động gấp đôi công suất: Gà phô mai xúc xích, gà hải sản bò, pate gan + sốt, cút bò phô mai xúc xích, dẻo phô mai bò, cút bò phô mai ...
Mỗi ngày, đều đặn bếp than của quán đỏ lửa vào lúc 3 giờ chiều, đông nghẹt khách đến tận tối. Khách của quán đa dạng, nhiều lứa tuổi, bởi món bánh ấy chẳng từ chối với khẩu vị của người già lẫn lũ trẻ. "Đắt đỏ" và "sang trọng" nhất trong thực đơn của quán cũng chỉ chạm ngưỡng 18 ngàn đồng, cải rẻ nhất chỉ 7 ngàn, đủ lót dạ và ấm lòng mấy đứa trò nhỏ khi tan trường và chẳng quá "xa hoa" với số tiền quà hàng ngày được cha mẹ cho mỗi ngày đến trường.
Cách ăn ở quán cũng lạ! Không ồn ào, chẳng dầu mỡ ê hề ... vừa đủ để cảm nhận cái ngọt bùi, thơm thảo tấm quà nơi xứ lạnh. Lạ, dẫu no nhưng vẫn thấy tiêng tiếc.
Không tin ư, hãy một lần dừng chân để cảm nhận.
Bình luận (0)