Mũi Đôi thuộc làng chài Đầm Môn, nằm trong vịnh Vân Phong, thuộc xã Vạn Thạnh, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa. Thời điểm thích hợp nhất để chinh phục Cực Đông - Mũi Đôi là khoảng từ tháng 1 đến tháng 5 hằng năm, rơi vào độ mùa xuân và đầu hè, khi chưa đến mùa mưa và cái nắng miền Trung chưa gay gắt.
Con đường chinh phục Cực Đông
Hành trình về Cực Đông của tôi bắt đầu vào những ngày đầu hè, nắng nóng vẫn chưa đạt đến cực điểm nhưng cũng đủ làm người ta mệt nhoài và nản chí. Con đường tôi đi qua chỉ toàn là những đồi cát mênh mông với lối mòn duy nhất để băng qua thảo nguyên cỏ cháy và mấy ngọn đồi. Cái nắng rọi từ trên đỉnh đầu xuống, sức nóng như thiêu như đốt từ dưới bốc lên khiến hơi thở gấp gáp, cổ họng khô khốc, cơ chân căng cứng khi phải leo qua liên tiếp những ngọn đồi nối tiếp nhau.
Bầu trời đầy sao ở bãi Rạng
Nhưng rồi hành trình dài đầy mệt mỏi cũng kết thúc, tôi đến được bãi Rạng - Hòn Ghềnh khi trời vừa tắt nắng. Từ đây đến Mũi Đôi chỉ khoảng 1 km. Tranh thủ dựng lều rồi ăn tối, tôi thưởng thức một ngày vất vả bằng bầu trời đêm chằng chịt sao, hứa hẹn ngày mai là một bình minh rực rỡ.
Hôm sau, tôi thức dậy từ khi trời còn khuya để "nhảy đá" ra Mũi Đôi. Đây là đoạn đường ngắn nhưng đầy nguy hiểm. Những tảng đá to đùng xếp chồng lên nhau, phải nhảy từ tảng này qua tảng khác; hoặc có khi phải trèo, cũng có khi phải bò, trườn qua những khe hở giữa các tảng đá.
Tia nắng đầu tiên ở Mũi Đôi
Phần thưởng cho tất cả những vất vả ấy là tia nắng đầu tiên vàng như mật ngọt rót lên đất liền. Đứng cột mốc, tôi chếnh choáng trong vị mặn của biển khơi, sung sướng và đầy tự hào khi chinh phục thành công Cực Đông của Tổ quốc...
Tình yêu với làng chài bé nhỏ
Nếu có một ngày ai đó hỏi tôi về Cực Đông, ngoài cái nắng miền Trung và một hành trình đầy thử thách, chắc chắn tôi sẽ kể họ nghe về con người. Làn da rám nắng, giọng nói oang oảng và thô kệch khiến tôi giật mình là cảm nhận đầu tiên khi tôi gặp chú Chinh - người đàn ông cho tôi gửi nhờ xe để đi bộ ra điểm xuất phát đi Cực Đông.
Trái ngược với giọng nói và vẻ ngoài phủ đầy phong ba, nắng gió, chú Chinh ân cần chở tôi ra điểm xuất phát, tận tình chỉ dẫn đường đi, gọi điện thoại hỏi thăm vì sợ tôi đi lạc giữa cái mênh mông đất trời, sa mạc và núi rừng.
Tôi mang theo sự đa nghi của người thành phố đến với Đầm Môn rồi trở về trong vòng tay đầy tình yêu thương của người dân làng chài nhỏ bé. Những người dân chẳng có gì ngoài biển cả, sống dựa vào biển và lấy biển làm điểm tựa cuộc sống nhưng luôn tràn đầy tình yêu thương và lạc quan.
Bình luận (0)