Tôi nhào tới chụp lấy con, thẳng tay tát vô mông nó hai cái thật mạnh. Thằng bé vùng vẫy, kêu thét: “Bà nội, bà nội… cứu con, giết nó đi…”. Mẹ chồng tôi xót cháu, vứt mọi thứ nhào tới giật phắt thằng bé trong tay tôi: “Nội nè con. Có nội ở đây, bà đố đứa nào dám ăn hiếp cháu bà…”.
Tôi bầm gan, tím ruột và không còn đủ khôn ngoan để điều khiển hành vi của mình. Tôi cũng nhào tới kéo phăng thằng bé khỏi ô dù của nó. Trong cuộc chiến giành giật này, chắc chắn là tôi thắng bởi tôi trẻ hơn, khỏe hơn và nhất là sự giận dữ cũng nhiều hơn. Tôi kéo sềnh sệch cu Tí vô phòng đóng chặt cửa lại, mặc cho nó gào khóc, mặc cho tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng dồn dập…
Tôi nghĩ, mọi chuyện mất kiểm soát như hôm nay là lỗi của mẹ chồng tôi. Trước đây bà ở quê với chị chồng tôi; thế nhưng từ khi tôi sinh cu Tí thì bà nhất quyết đòi lên ở với vợ chồng tôi để trông cháu. Chồng tôi là con trai một, anh cưới vợ muộn nên khi tôi sinh cu Tí thì bà cũng đã ngoài bảy mươi.
Muộn con, muộn cháu nên bà cưng thằng bé như trứng mỏng. Nó muốn gì, đòi gì mà ba mẹ không cho thì đã có bà. Ban đầu bà còn len lén chiều chuộng nó nhưng khi nó càng lớn thì bà càng công khai dù có lúc những đòi hỏi của nó thật quái đản: Đòi bà làm ngựa cho nó cưỡi, đòi bỏ con chó Tina vô chậu nước, đòi lấy hoa quả cúng trên bàn thờ xuống làm bóng đá chơi… Nếu đòi mà không cho thì nó bắt đầu giẫy khóc; cuối cùng ông xã tôi cũng đành phải lắc đầu: “Kệ nó em à, con nít mà…”.
Tất cả những điều đó khiến tôi bị stress nặng. Tôi muốn cho nó đi học để giảm bớt thời gian nó gần gũi bà cũng không được. Lý lẽ mẹ chồng tôi đưa ra là: “Không có ai chăm cháu tốt bằng bà. Có người chăm con cho là phước mấy đời, chúng mày có phước mà không biết hưởng”. Ông xã tôi lại dỗ dành: “Thôi, chờ nó lớn chút nữa đã em à…”. Cứ vậy, hai bà cháu từ từ lấn tới cho tới khi tôi không thể nào chịu đựng hơn nữa…
Tôi nhốt thằng cháu đích tôn trong phòng, bà bỏ đi thật. Không có bà, cu Tí có vẻ ngoan hơn nhưng nó không vui. Nhiều đêm đang ngủ, nó tức tưởi gọi: “Nội ơi, cứu con…”. Tôi nghe vừa giận, vừa thương con. Còn ông xã tôi thì buồn rười rượi. Tôi hiểu tâm trạng anh nhưng không lẽ lại buông tay đầu hàng?
Được đúng một tuần thì bà chị tôi gọi điện thoại lên: “Mẹ bệnh rồi, mấy hôm nay không chịu ăn uống gì cả, miệng cứ gọi cu Tí…”. Tôi thở dài. Bà cháu họ tương tư nhau như vậy, tôi biết phải làm sao đây? Nếu rước mẹ lên thì tôi sẽ không thể nào dạy con; còn để mẹ ở dưới đó thì nếu bà có bề gì, tôi làm sao gánh vác nổi trách nhiệm?
Đến nước này thì tôi thật sự điên đầu. Tôi không muốn có chiến tranh, nhất là với người đã sinh ra chồng mình, là bà nội của con mình. Thế nhưng, nếu không kiên quyết, chắc chắn tôi lại bị tước mất quyền dạy con và tôi sẽ không thể nào có đủ can đảm để sinh thêm cho bà một đứa cháu nào nữa…
Trời ạ, tình hình này, có khi tôi thành ác quỷ thật cũng không chừng...
Bình luận (0)