Mình từng có một mối tình kéo dài 13 năm, cũng có báo viết về mối tình của mình, và cô tổng biên tập trước khi duyệt đăng bài có hỏi "Sao quen 13 năm mà chưa cưới?". Một câu hỏi mình không đưa ra được đáp án lúc ấy.
Có một lần, nghe tin người anh họ chia tay cô người yêu đã quen suốt 10 năm, mình đã choáng váng, sợ hãi, hoang mang tột độ và lo sợ cho mối tình lúc ấy mới 6 năm tuổi của mình. Mình cứ hỏi anh: "Tại sao quen 10 năm mà chia tay? Tại sao lại có thể chia tay sau 10 năm yêu nhau?". Tất nhiên đó cũng là một câu hỏi mà ông anh họ không trả lời được cho mình. Mình cứ ngỡ 6 năm, 10 năm, hay thời gian nhiều hơn là tấm bùa bảo chứng cho tình yêu, rằng ai đã vượt qua được khoảng thời gian dài như thế để yêu nhau thì hẳn là họ sẽ có cái kết tốt đẹp. Mình đã sai. Mãi đến khi tự tay mình "kết liễu" mối quan hệ kéo dài 13 năm đó, mình mới có câu trả lời, chí ít là cho riêng mình.
Thời gian quan trọng trong một số việc, nhưng không phải là đơn vị đo lường hay kiểm chứng cho một mối quan hệ - nhất là yêu đương. Rất nhiều người đã tìm đến mình để bày giãi tâm sự, về những khúc mắc mà họ vướng phải trong tình yêu, có lẽ họ tin rằng mình là một người có thể lắng nghe và chia sẻ, và điểm chung của những người này - sau khi mình hỏi: "Em đau khổ đến thế tại sao em không chia tay?" - là họ chắc mẩm rằng: "Tụi em yêu nhau đã 2, 3, 5, 7 năm rồi chị" (nghĩa là sau chừng ấy năm thì không thể chia tay để kết thúc sự đau khổ). Thường thì mình sẽ chia sẻ câu chuyện 13 năm với họ, để họ thấy rằng, 13 năm đó em, số năm quen và yêu nhau không phải là lý do để em chịu đựng sự đau khổ.
Mọi sự vật đều thay đổi và con người cũng không ngoại lệ. Ví như người ta vẫn thường nói tình yêu tuổi học trò bao giờ cũng đẹp, vì lúc đó các nữ sinh và nam sinh yêu quý nhau, nảy nở tình cảm với nhau là do ngày ngày đi học, tiết tiết nhìn thấy nhau, cho nhau copy bài, ra chơi cặp kè dưới gốc cây ăn bánh tráng trộn, uống nước mía, làm bài tập với nhau... Nó tạo thành một thói quen, rồi nhớ nhớ và thấy thiếu thiếu nhau, và thế là nghĩ rằng mình yêu nhau.
Rồi cũng những cô nữ sinh đó, nam sinh đó, dăm ba năm sau, ra trường, đi làm, gánh vác trách nhiệm nhiều hơn, gặp gỡ nhiều người hơn, trưởng thành hơn, họ mới nhận ra rằng người đàn ông hay phụ nữ họ mong muốn gắn bó cả đời khác xa với những cậu nam sinh những cô nữ sinh thời còn cắp sách đến trường. Tình yêu học trò có thể đẹp, có thể lãng mạn, nhưng sau cùng thì người phụ nữ họ không cần gì khác ngoài sự an tâm và cảm giác an toàn bên cạnh người đàn ông của mình.
2 năm, 5 năm, 10 năm, không quan trọng. Đừng tiếc nuối những con số. Cũng đừng mất lòng tin vào tình yêu, hay đàn ông, phụ nữ chỉ vì những trải nghiệm của chính bản thân mình hay của người khác. Quãng thời gian càng dài ở bên nhau có thể giúp người ta hiểu nhau nhiều, nhưng nó không phải là yếu tố có thể bảo chứng rằng hiểu nhau thì có thể yêu nhau hay là người duy nhất của nhau hay là người mình muốn gắn bó suốt cuộc đời.
Nhiều phương châm sống khuyến khích chúng ta hãy biết chấp nhận để có được hạnh phúc. Mình thì không nghĩ vậy. Bằng lòng mới là yếu tố khiến con người ta hạnh phúc, chấp nhận chỉ là một cách nói khác an ủi con người ta đừng cảm thấy mình bất hạnh hay bất lực mà thôi.
Văn chương nghệ thuật âm nhạc trong hàng thế kỷ qua cũng chỉ xoay quanh đề tài tình yêu là chủ đạo. Bởi khó có yếu tố nào khiến cho cuộc sống thi vị và giúp cho con người ta trải qua nhiều cung bậc cảm xúc bằng tình yêu. Nhưng đừng thấy mấy ông thi sĩ, nhà văn, nhạc sĩ sáng tác tác phẩm về tình yêu mà cay đắng, não nề, tan nát... mà cho rằng bản chất tình yêu là như vậy và chấp nhận nó. Không, con người ta mê đắm tình yêu là vì nó khiến cho họ hạnh phúc. Chẳng ai lại đi đeo đuổi thứ chắc chắn làm cho họ bất hạnh bao giờ.
Tất nhiên mọi thứ đều có cái giá phải trả. Yêu đương có thể khi đau khổ, lúc như đang dạo chơi thiên đàng, nhưng về bản chất, nó phải mang lại hạnh phúc sau cùng cho người trong cuộc. Nếu không phải, thì nó không phải tình yêu, mà chỉ là cái gì đó gần giống với tình yêu và bị người ta sợ hãi phải thừa nhận nên đành ngộ nhận - ít nhất là mình thấy vậy. Thời gian của một mối tình không quan trọng, quan trọng là họ đã yêu nhau và đối đãi với nhau thế nào trong từng ngày. Đừng tiếc nếu buộc phải bắt đầu lại từ ngày thứ nhất.
Bình luận (0)