“Anh nói gì, em không hiểu?”, tôi ngơ ngác nhìn chồng. “Đọc đi”, anh vứt xoạch điện thoại trên mặt bàn ăn. Tôi lau tay ướt do đang dở nấu ăn. “Thảo à, hẹn em 2h chiều nay tại chỗ cũ à? Quái lạ, ai nhắn thế nhỉ? 2h chiều nay em hẹn cái Thanh đi thăm cái Bích mới ở cữ dưới quê chồng lên mà”, tôi trình bày. Chồng tôi vẫn chưa nguôi tức tối, lại sửng cồ: “Cô chỉ bố láo. Định ngoại tình chứ gì? Chờ đấy, tôi mà có bằng chứng nữa thì đường ai nấy đi”.
5 năm yêu nhau, 2 tháng chung sống, anh chưa bao giờ nói với tôi hai từ “chia tay”. Ngay cả cái lần, tôi giấu anh, hẹn gặp anh Thuyết để trả lại sợi dây chuyền tặng hôm sinh nhật, chồng tôi biết chuyện, cũng chỉ dỗi. Tôi năn nỉ, giải thích một chút là anh vui vẻ ngay. Lần này, chồng tôi quay cuồng trách mắng vợ, còn hùng hồn tuyên bố chia tay nọ kia khiến tôi hoảng sợ thật sự.
“Sao? Không nói được gì à? Đúng quá nên không có gì để nói chứ gì? Hay lại của cái thằng Thuyết, Yên Bái gì đấy?”, chồng tôi cười khẩy, mỉa mai. “Em không biết, chắc người nào đó nhắn nhầm”, tôi nói. Anh nhếch mép: “Nhầm mà gọi đúng tên cô nhỉ?”. Tôi bắt đầu hoang mang và bật khóc: “Chiều nay, em đi thăm cái Bích thật mà. Anh không tin thì gọi điện hỏi cái Thanh xem?”.
Anh lạnh lùng: “Bạn cô tất nhiên phải bao che cho cô rồi. Cái Thanh mới bỏ chồng, chắc do nem chả. Bị chồng bỏ là phải”. Tôi gào lên: “Anh quá đáng vừa thôi. Chồng nó bồ bịch, đánh đập vợ thì nó mới phải ra tòa chứ. Được rồi, giờ em gọi lại vào số đó để anh xem”.
Tôi bật loa ngoài, quay lại đầu số vừa nhắn tin, đầu óc căng thẳng. Bên cạnh, chồng tôi cũng lo lắng chẳng kém, anh nhìn dòng số đang nhấp nháy trên màn hình như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Đầu dây bên kia là những tiếng “tút, tút” dài lạnh lẽo và tín hiệu báo không có người nhấc máy.
“Chắc nó biết có tôi ở đây nên không nghe máy đấy. Cô vào nhà vệ sinh, đóng kín cửa mà gọi là có người nghe liền”, chồng tôi giở giọng khó nghe. Tôi khóc nấc từng hồi: “Anh buồn cười nhỉ, đã bảo không phải của em mà. Bao năm qua, anh không biết tính em thế nào sao?”.
“Tôi không biết”, anh lạnh lùng đáp trả. Tôi kiên trì gọi lại. May thay, lần này chỉ sau tiếng “tút” thứ 3, bên kia đã có người nghe điện thoại. Là giọng đàn ông. Tôi hỏi, ai đã nhắn tin với nội dung trên vào số 09… của tôi. Anh ta bảo, không nhắn. Tôi hỏi lại vì rõ ràng trong máy của tôi có lưu tin nhắn từ số máy này, anh ta khăng khăng: “Không biết” rồi cúp máy. Tôi liên lạc lại thì bên đó tắt máy.
“Ô hay, anh ta không biết thì làm sao tôi biết. Hay là tổng đài có vấn đề. Tin nhắn từ máy nọ nhảy lung tung sang máy kia”, tôi nghĩ. Chồng tôi vẫn nhìn tôi với vẻ hoài nghi, dò xét. Hai tuần sau đó, tôi nuốt nước mắt trong sự thờ ơ của chồng. Tôi có nói: “Đó là tin nhắn nhầm hoặc tin nhắn bị nhảy số, do lỗi từ tổng đài, chẳng hạn” thì chồng tôi cũng không tin. Nhiều khi, tôi tưởng mình sắp bị điên bởi một tin nhắn “trời ơi” đó.
* *
“Em cho anh o ca phe Hang Hanh nhe. Anh khong toi la em bat den do”, tôi lao vào phòng tắm khi đọc được mẩu tin nhắn mùi mẫn trên di động của chồng. “Anh nghi tôi ngoại tình nên vội cặp bồ trả đũa phải không?”, tôi nức nở căn vặn chồng.
“Em nói vớ vẩn gì thế? Ra ngoài, khép cửa vào cho anh tắm”, chồng tôi một tay cởi áo, một tay đẩy vợ ra ngoài. “Em chờ anh ở cà phê Hàng Hành nhé. Anh không tới là em bắt đền đó? Bằng chứng đây, rõ quá còn gì?”, tôi đọc tin nhắn đầy ấm ức rồi giơ cho chồng xem. Chồng tôi vớ vội chiếc áo ấm, khoác tạm vào người rồi cầm điện thoại, vừa đi ra ngoài, vừa đọc vẻ mặt rất ngạc nhiên: “Anh không biết. Sao lại có cái tin này?”.
“Anh suốt ngày lượn lờ cà phê Hàng Hành mà còn nói là không biết à?”, tôi vặn vẹo. Đúng là chồng tôi có sở thích cà phê cà pháo với bạn bè ở con phố này. Nhưng lần nào, anh ấy đi cũng báo cáo với vợ cẩn thận. Chiến hữu thì toàn giống “đực rựa” thân quen từ hồi học đại học. Chồng tôi nghiêm túc, hiền lành, ơ nhưng mà khối ông chồng tốt cũng cặp kè “bồ bịch” đấy.
“Anh không biết thật”, chồng tôi mở to mắt, ân cần nhìn vợ đang khóc tức tưởi. Sau đó, cũng giống như tôi hôm trước, anh gọi lại cái số vừa nhắn tin tình cảm cho mình. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Là một giọng phụ nữ, còn rất trẻ. Anh hỏi cô ấy là ai, có phải vừa nhắn tin tới đầu máy 09… của chồng tôi không. Cô này ngập ngừng rồi đáp: “Không phải” nhưng ngay lập tức lại nói: “Xin lỗi, nhắn nhầm” rồi cúp máy.
Cả hai vợ chồng nhìn nhau, sửng sốt. Chồng tôi kéo tôi vào lòng, ngọt ngào: “Phải cảm ơn cái tin nhắn nhầm thì anh mới biết em bị oan. Bây giờ, có tin nhắn gì thì vợ chồng mình phải bình tĩnh hỏi han. Người trả lời phải thành thật. Còn người hỏi phải có lòng tin. Không được nghi ngờ nhau nhé”. Tôi cười xí xoá.
Đến giờ, tôi cũng không thể hiểu vì sao cái tin nhắn nhầm lại nhắn đúng tên tôi. Tin nhắn nhầm của chồng lại đúng cái địa chỉ anh hay lui tới. Thế mà vợ chồng tôi cũng nghi ngờ nhau. Thật mệt đầu quá.
Bình luận (0)